Chương 508: Phong vân trong tay
Edit: Luna Huang
Thiệu Tam Tỉnh đã hiểu, chắp tay cúi đầu, “Lão nô giờ đi an bài.”
“Đi đi!” Thiệu Bình Ba vung tay áo, xong hai tay chống trên bàn, cúi đầu nhìn thấy vết máu đỏ tươi dính trên tay áo, tinh thần cũng chán nản.
Những năm gần đây, bên người có tu sĩ hỗ trợ điều dưỡng thân thể, thế nhưng bệnh cũ vẫn một mực không thể khỏi hẳn.
Chính hắn cũng biết được nguyên nhân vì sao thật lâu vẫn không thể khỏi hẳn, nếu như không có có tu sĩ bảo dưỡng điều trị, thân thể này của hắn chỉ sợ đã sớm ngã xuống.
Một lúc sau, bỗng ngẩng đầu, trong mắt lại một lần nữa toả ra thần thái đấu chí, đi vòng ra thư án, đến trước một vách tường có treo bản đồ toàn bộ thất quốc, ánh mắt quét lui quét tới trên đó, suy tư, cuối cùng ngừng lại ở vị trí Bắc Châu, lưu luyến.
Quay người, bước nhanh trở về ngồi lại sau án, kéo ra một trang giấy, nâng bút châm chước một lúc sau, múa bút thành văn, một mạch viết xuống sáu phần thư tay.
Nơi này vừa cho thư tay vào bì đóng kín con dấu xong, Thiệu Tam Tỉnh bưng bồn nước nóng tiến vào, vắt cái khăn ấm đưa cho hắn lau vết máu trên khóe miệng.
Thiệu Bình Ba chưa tiếp khăn, ngược lại đứa sáu phần thư tay kia cho hắn, “Bảo Tống Thư và Trần Quy Thạc mỗi tên cầm ba phần chạy tới hai nước Yến, Hàn liên hệ lục đại phái. Tống Thư không dám về Yến quốc, để Tống Thư cầm thư tay ta viết đi Hàn quốc liên hệ Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo, còn Trần Quy Thạc thì đi Yến quốc liên hệ Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn. Lập tức, mau chóng, không được chậm trễ!” Xong xuôi mới tiếp lấy khăn ấm lau khóe miệng.
Thiệu Tam Tỉnh nhìn sơ qua đồ vật trong tay, phát hiện đúng là thư gửi cho lục đại phái để đàm luận quy thuận, không khỏi kinh ngạc: “Đại công tử đây là sao?”
Hắn không rõ vì sao lại đồng thời quy thuận cả hai bên.
Thiệu Bình Ba đang chụm khăn ấm trong tay trên môi trầm tư nói: “Ngưu Hữu Đạo đồng thời liên hệ lục đại phái, đơn giản là muốn xúi lục đại phái giải quyết tranh chấp Bắc Châu này của ta, ta há có thể để cho hắn đạt được. Nếu như ta giả đàm phán nguyện ý chủ động quy thuận Yến quốc, thì thế lực Yến quốc sẽ còn đụng đến ta sao? Có thể cầm lại được toàn bộ Bắc Châu, há sẽ chịu đi nhận nửa cái. Trái lại, phía Hàn quốc cũng cùng một dạng đạo lý! Vô luận phương nào, nhận được tin của ta, tất nhiên sẽ sợ kinh động đến một bên khác, ảnh hưởng đến việc thu phục Bắc Châu, tất nhiên sẽ giữ kín việc này không nói ra.”
Thiệu Tam Tỉnh bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch, “Đại công tử là muốn ổn định lục đại phái trước.”
Thiệu Bình Ba: “Trước tiên dụ đàm phán ổn định lục đại phái, lục đại phái không có động tác gì, liền có thể ổn định hai nước Yến, Hàn, cũng có thể ổn định Đại Thiền sơn. Cần phải ngăn chặn bọn hắn trước, tranh thủ thời gian giải quyết xong Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần không có tên này ở đó cản trở, Bắc Châu muốn đảo hướng sang bên nào hay là muốn tiếp tục lưng chừng đều có thể nhìn tình huống mà định ra. Ngưu tặc kích động lợi ích lớn như vậy là đang chơi đùa với lửa, thực sự nếu không được nữa, ta có thể dùng điều kiện Bắc Châu quy thuận làm mồi nhử, ai giết chết Ngưu Hữu Đạo, ta liền sẽ quy thuận người đó, để cho hắn chơi với lửa có ngày sẽ thành than, tóm lại, sẽ không để cho hắn được tốt hơn!”
Thiệu Tam Tỉnh nghe xong hưng phấn không thôi, liên tục gật đầu, “Tốt, lão nô đi làm ngay.”
. . . . . .
Trong một gian mật thất, Thiệu Tam Tỉnh bước nhanh đi vào, Trần Quy Thạc đang ngồi ở bên trong trong đó cực khổ đợi, thấy hắn bèn lập tức đứng lên, chắp tay: “Thiệu tiên sinh.”
Thiệu Tam Tỉnh khoát tay áo, ra hiệu không cần khách khí, từ trong tay áo lấy ra ba phần thư được niêm phong đưa cho hắn, “Ngươi lập tức bí mật xuất phát, đem ba phong thư này đưa đến đích.”
Trần Quy Thạc nhận lấy, cầm trên tay, từ từ xem qua chữ viết ở phía trên, theo thứ tự là bái phỏng rồi trình lên Tiêu Dao cung, rồi Tử Kim động, rồi Linh Kiếm sơn, xem xong có chút kinh ngạc, “Tiên sinh, môn phái cao cao tại thượng như vậy, ta đi tới, bọn hắn có thể gặp ta sao?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Có gặp ngươi hay không không quan trọng, nguyện ý gặp ngươi thì gặp, không muốn gặp ngươi cũng không sao, trọng điểm là đưa mấy bức thư này tới, chỉ cần tam đại phái nhìn thấy thư là được, mặt khác không cần ngươi làm cái gì nữa hết, đã hiểu chưa?”
“Hiểu!” Trần Quy Thạc gật nhẹ đầu, cẩn thận giấu ba phong thư vào trong ngực, nói: “Ta đi sang chào từ biệt Tống sư thúc rồi sẽ lập tức xuất phát.”
Thiệu Tam Tỉnh ngăn lại: “Ta đã nói, lập tức bí mật xuất phát! Ai cũng không cần gặp, Tống Thư bên kia ta sẽ thay ngươi nói cho. Ngươi lập tức thay đổi hình dạng, ta sẽ an bài ngươi lặng lẽ ra khỏi thành, không cần kinh động bất cứ kẻ nào, trên đường đi cũng không được phép gặp gỡ bất luận kẻ nào, nếu có bất cứ sai lầm nào, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!”
Trần Quy Thạc vội dạ, “Vâng!”
Thiệu Tam Tỉnh lại lấy ra 100 tờ kim phiếu giá trị 100 cho hắn, đây, 1 vạn kim tệ, làm lộ phí đi đường.
Lộ phí cũng không cần dùng đến nhiều như vậy, hiển nhiên đây là phí tổn vất vả.
“Sau khi được chuyện, sẽ có trọng thưởng khác!” Thiệu Tam Tỉnh cầm bàn tay hắn vỗ vỗ, nói lời dụ dỗ. . . . . .
Ước chừng nửa canh giờ sau, Trần Quy Thạc đã ra ngoài thành, đang cưỡi ngựa chạy vội trên đường cái.
Đợi cho rời xa phủ thành rồi, Trần Quy Thạc nhìn chung quanh một trận, đợi bốn phía không người, đột nhiên kéo dây cương một phát, ngựa cưỡi thay đổi hướng chạy, xoay người tung vó xông vào trong rừng núi.
Vào trong rừng rậm, nhảy xuống ngựa, chạy đến ẩn nấp bên dưới một vách núi đá, lấy ba phong mật tín kia ra, trực tiếp bóc mở, vừa xem nội dung mật tín đồng thời thỉnh thoảng ngẩng đầu, cẩn thận quan sát bốn phía, xem hết một phần lại bốc mở thêm một phần. . . . . .
Trong hang động ở trong hay ngoài rừng núi, khắp nơi đều có di tích từ ngàn năm trước, nơi nơi đều có tượng phật trải qua tuế nguyệt bào mòn, có rất nhiều tượng dãi gió dầm mưa phơi nắng, sớm đã thấy không rõ được khuôn mặt, chỉ còn lại có hình dáng, trong một chút động quật, những tượng phật vẫn giữ được hình dáng như cũ cũng đã không còn nhiều.
Ẩn ở sâu trong một nơi thần tiên cảnh, chỗ di tích Phật môn này chính là Đại Thiền sơn.
Dưới chân núi Đại Thiền sơn, có hơn mười người trở mình lên ngựa, chia thành hai nhóm chạy đi.
Một nhóm chạy thẳng đến phủ thành Bắc Châu, một nhóm do chưởng môn Hoàng Liệt đích thân suất lĩnh.
Tay áo đón gió, Hoàng Liệt lĩnh đội một đường phi nhanh, sắc mặt ngưng trọng, ngựa không ngừng vó chạy tới Vạn Thú môn.
Sau khi nhận được tin tức trưởng lão Hoàng Thông truyền về, được biết Thiệu Bình Ba lại gây với Ngưu Hữu Đạo dẫn đến bị trả thù, mà lần trả thù này tựa hồ cũng không phải bình thường, thế mà lại đi cấu kết với tận lục đại phái hai nước Yến Hàn, rõ ràng là muốn nhằm vào Bắc Châu đây, Ngưu Hữu Đạo lần này tựa hồ muốn làm lớn chuyện.
Cao tầng Đại Thiền sơn nghe báo vừa sợ vừa giận, thật sự là nổi nóng với hành vi của Thiệu Bình