Chương 514: Đêm trăng
Edit: Luna Huang
Chặt một đống củi đem lại, hố sâu cũng đào xong xuôi, một trong hai tên đi theo hộ tống Triều Thắng Hoài chạy tới, cười nói với đám người: “Chư vị sư huynh sư đệ, nơi này để hai người chúng ta tiếp tục làm cho, Triều sư huynh mời chư vị đi sang bên kia một chuyến, có mấy lời muốn bàn giao với chư vị.” Đưa tay chỉ lưng núi phía sau.
Đám người quay mặt nhìn nhau, có người sắc mặt không vui, bất quá cũng đều đi qua.
Chỉ là trên đường đi có người nhỏ giọng sỉ vả, “Ỷ vào gia gia của hắn chạy tới đây khoa tay múa chân, cái thứ đồ…!”
Cũng có người nho nhỏ phụ họa theo mấy câu, có vẻ đều không ưa hành vi này của Triều Thắng Hoài.
Vị sư huynh dẫn đầu trái lại buông tiếng thở dài nói, “Đừng nói nhiều nữa, coi như người ta cũng là có lòng đến giúp đỡ đi, chỉ là chỗ dựa người ta có hơi lớn một chút.”
Đợi những người này đi tới phía sau lưng núi rồi, hai người đang đứng cạnh hố sâu nhìn nhau, cấp tốc động thủ, vác mấy con Hắc Ngọc Điêu đang đặt nằm ở trên mặt đất chạy đi.
Hắc Ngọc Điêu là một loại phi cầm cỡ lớn tương đối thường thấy, cũng là một trong những loại phi cầm cự hình mà trong Vạn Thú môn có số lượng lớn nhất, nói một cách khác, chính là cái loại rẻ tiền nhất ở trên thị trường kia, nhưng có rẻ thì giá trị cũng lên tới cả ngàn vạn.
Hai người cũng không có chạy đi quá xa, vác Hắc Ngọc Điêu chạy thẳng tới khe núi phụ cận rồi giấu ở trong đó, chạy qua chạy lại mấy lượt, cấp tốc giấu được 5 con.
Lúc về lại bên cạnh hố sâu, lại nhanh chóng ném đống củi khô chồng chất xuống hố, tiếp sau lại ném mấy con phi cầm đã chết còn lại vào trong hố.
Xong xuôi, thổi lửa đốt đuốc ném đuốc cháy vào trong hố sâu, liên tục đốt đuốc, liên tục ném vào, rất nhanh trong hố nổi lên ánh lửa hừng hực .
Nhìn thấy có khói mù bốc lên phía bên kia, Triều Thắng Hoài đang ở bên này ê a dông dài cũng kết thúc, một đám người lại quay trở về, tiến đến bên cạnh hố sâu xem xét, chỉ thấy trong hố ngọn lửa đang thiêu đốt, thiêu cháy thi thể phi cầm chồng chất. Trong không khí mới đầu còn có mùi thơm của thịt nướng, hồi sau đó là mùi thịt cháy khét lẹt, cả đám phải tránh xa hố sâu ra thêm một chút.
Sắc trời cũng đã tối hẳn, ánh lửa trong hố sâu cũng từ từ dần tắt, tro tàn trong hố lúc sáng lúc tối, một đám người bắt đầu ủi lớp đất bùn bên cạnh hố lấp hố lại.
Mọi chuyện hoàn tất, cả đám quay trở về, Triều Thắng Hoài thì mang hai người đi theo tách ra khỏi đám đệ tử Linh Hóa cốc, nói lý do là muốn đi tới Vạn Tượng thành.
Có điều ba người cũng không có đi xa, tới một chỗ nào đó né một lúc, Triều Thắng Hoài ở trong bóng tối âm u nói với hai tên sư đệ: “Năm bộ thi thể tách ra kia, lại đi lấy ném ra xa thêm một chút, ném tản ra.”
Một tên sư đệ kỳ quái nói: “Sư huynh, chúng ta đây là đang làm gì vậy?”
Tên còn lại cũng kỳ quái, đi giấu thi thể để làm gì, chết rồi còn dùng gì được nữa?
Triều Thắng Hoài nào dám nói cho bọn hắn biết chân tướng, nói ra còn không biết sẽ hù bọn hắn chết luôn không chừng, chuyện này càng ít người biết chân tướng thì càng tốt, bèn chỉ bảo hai người im miệng, cứ làm theo là được.
Hai người đành phải ‘ờ’ một tiếng rồi làm theo.
Hai người chạy đi chấp hành, Triều Thắng Hoài cũng chạy, chạy trở về lại Vạn Thú môn, trực tiếp chạy thẳng tới chỗ Tụ Linh sơn bên kia, tìm gặp một tên đồng bọn đã có hẹn trước, cũng là một đệ tử của Tụ Linh sơn, tên là Thần Bình, người sau đã tới chỗ hẹn trước chờ hắn được một lúc.
Vừa thấy mặt, Triều Thắng Hoài liền hỏi: “Sau nửa đêm hôm nay là tới lượt người làm nhiệm vụ trực ban phải không?”
“Vâng ạ, không phải sư huynh đã hỏi rồi sao?” Thần Bình kinh ngạc.
Triều Thắng Hoài lén lén lút lút quan sát bốn phía một lượt, rồi lấy từ trong tay áo ra 5 cái ‘Chỉ Linh’, nhìn giống như chiếc nhẫn vậy, chỉ là ở trên mặt nhẫn có đính một cái linh đang* nho nhỏ, trên linh đang có cái lưỡi móc cài lại, tránh cho linh đang rung phát ra âm thanh. Gỡ lưỡi móc ra, rung ‘Chỉ Linh’ cái là có thể tạo ra âm thanh ‘đinh linh’. (*chuông tròn nhỏ)
Thanh âm dù không lớn, nhưng lực xuyên thấu rất mạnh.
Thứ này bình thường đeo trên tay giống như là đeo chiếc nhẫn vậy, dùng để điều khiển khống chế phi cầm, rung linh đang về hướng nào, thì phi cầm liền sẽ bay về hướng đó.
Chất liệu làm Chỉ Linh rất là cứng rắn, có thể so với chất liệu làm bảo kiếm thượng đẳng luôn, không dễ dàng bị tổn hại, mỗi một chiếc được chế tạo ra, đều có thể đi theo suốt cả đời một con phi cầm.
Chỉ Linh nhìn thì đơn giản, nhưng trên đời này sẽ không có hai cái linh đang nào có thể tạo ra được âm thanh giống nhau, chắc chắn sẽ có khác biệt rất nhỏ, cho dù từ tay của một thợ thủ công tạo ra cũng sẽ là như vậy. Mà mỗi một cái Chỉ Linh sau khi được chế tạo ra xong, liền sẽ đi theo một con phi cầm cố định, chỉ cần con phi cầm đó không có bị gì ngoài ý muốn, thì sẽ không thể sử dụng chỉ linh đó cho con phi cầm khác được, vì khi thuần hóa, nó sẽ đi theo con phi cầm này từ nhỏ cho đến lớn, để cho nó nghe quen thuộc tiếng linh đang này, nghe quanh năm suốt tháng, tiếng linh đang đó sẽ in sâu vào trong tiềm thức của nó, để sau khi được thuần hóa ra, phi cầm sẽ phản ứng với tiếng linh đang này theo phản xạ tiềm thức, như vậy mỗi khi điều khiển, mới có thể thuận tiện như ý muốn.
Thời điểm Vạn Thú môn bán phi cầm cự hình ra ngoài, thì Chỉ Linh sẽ được tính như là tặng phẩm đi kèm, để cho khách nhân mua về cũng thuận tiện khống chế hơn.
Tiếp nhận 5 cái Chỉ Linh, Thần Bình có chút kinh ngạc, hỏi “Sư huynh, cái này là sao?”
Triều Thắng Hoài xích tới khoác vai, ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Đêm nay trong lúc ngươi đang làm nhiệm vụ, ngươi đi lấy 5 cái Chỉ Linh Hắc Ngọc Điêu ở trong Ưng Sào* ra, đổi lấy 5 cái này. . . . . .” (* hang nuôi chim)
Nghe rõ là làm gì xong, Thần Bình sợ hãi chấn kinh, “Cái này. . . sư huynh, cái này không thể được đâu, phi cầm ở trong Ưng Sào mỗi sáng sớm đều phải thả ra ngoài cho hoạt động, nếu lén đổi xong, quay đầu lại không thể khống chế được 5 con Hắc Ngọc Điêu đó mà nói, tất nhiên sẽ bị tra xét kỹ, một khi tra ra 5 cái Chỉ Linh này có vấn đề, sư đệ ta lại là người làm nhiệm vụ trực đêm đó, thì khó tránh khỏi bị phạt tội. Không được, không được, sư huynh, thật sự là không được đâu.”
Triều Thắng Hoài khẽ trầm giọng nghiêm nghị nói: “Ta sẽ đi hại ngươi hay sao? Hại ngươi rồi, tra ra được đến trên đầu ngươi, ngươi có thể lôi ta ra ngoài, ta sẽ tự tìm phiền phức cho mình sao? Ngươi yên tâm, không cần đợi tới sáng sớm ngày mai, ngươi liền sẽ phát hiện việc này không thể tra, bao ngươi vô sự. . . . . .”
Một phen thuyết phục, cộng thêm uy bức lợi dụ, hai người cuối cùng cũng tách ra rời đi.
Đằng sau đó, Triều Thắng Hoài lại đi tới một chỗ rừng núi khác, cùng một tên đệ tử Tụ Linh sơn, gọi là Cao Lam gặp mặt.
Vừa gặp liền nhét một cái bình sứ nhỏ vào trong tay đối phương, đồng thời cũng kề vai sát cánh thì thầm một trận.
Cao Lam nghe xong thấp thỏm lo âu, “Sư huynh, đây là thứ gì? Chẳng lẽ hôm nay chuyện ở Linh Hóa cốc bên kia là do ngươi. . .”
“Đánh rắm, ngươi nghĩ cái gì thế? Ta là người có thể làm loại chuyện đó sao?” Triều Thắng Hoài vờ tức giận, lại lập tức dụ dỗ: “Ngươi yên tâm, đây không phải là độc dược gì, ngươi cứ làm theo lời ta bảo, tuyệt đối không độc chết bất cứ thứ gì.”
Cao Lam liên tục cự tuyệt, “Không được không được, sư huynh, cái này tuyệt đối không được, ta quyết không thể làm loại chuyện này!”
“Ngươi giỡn mặt với ta có