Chương 534: Nhìn bạch cốt ven đường kia
Edit: Luna Huang
Sau khi tỏ ra khinh thường xong, đang tính muốn nói cái gì đó, thì tên sai dịch đưa thư trước đó của tân quán lại xuất hiện ở cửa ra vào, lớn tiếng hô gọi, “Thiệu tiên sinh.”
Thiệu Tam Tỉnh cất thư lại vào trong ống tay áo, bước nhanh đi ra cửa, sau khi nói chuyện cùng sai dịch một phen xong lại nhanh chóng quay trở vào bẩm báo: “Đại công tử, sứ thần Vệ quốc trú tại Tề kinh Khang Hòa cầu kiến.”
Thiệu Bình Ba lặng yên một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu, “Cho mời vào đi.”
Hắn cũng muốn coi thử Vệ sứ muốn gặp hắn để làm gì.
Thiệu Tam Tỉnh lại đi ra cửa lớn nghênh đón, cũng thông báo với thủ vệ.
Chỉ chốc lát sau, từ ngoài cửa lớn có một hán tử nho nhã bận cẩm y hoa phục đi vào, mấy tên tùy tùng pháp sư đi theo phía sau lại bị thủ vệ tam đại phái ngăn lại.
Người bị cản thì kiên trì muốn cùng đi vào, nhưng người cản kiên quyết không cho.
Hán tử hoa y quay đầu lại nhìn, thấy nơi đây cẩn thận phòng hộ như vậy, trong lòng càng thêm hiểu rõ, mỉm cười khoát tay áo với đám người của mình mang tới, ra hiệu không cần phải đi theo, một phen tranh chấp ở cửa ra vào mới hạ nhiệt bình thường trở lại.
Thiệu Bình Ba bước ra sân đình viện chắp tay nghênh đón, “Khang đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ai nha!” Khang Hòa bước nhanh đến gần, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi chắp tay nói: “Thiệu công tử, quả nhiên là tuấn tú lịch sự a!”
“Khang đại nhân quá khen, mời vào bên trong!” Thiệu Bình Ba xoay người nhường đường, đưa tay ra mời, dẫn khách nhân đi vào trong phòng ngồi xuống.
Thiệu Tam Tỉnh dâng trà, chủ khách một phen khách sáo tự nhiên là không tránh khỏi rồi.
Sau mấy câu khách sáo, Thiệu Bình Ba thỉnh giáo có chuyện gì, Khang Hòa cũng không có lòng vòng, nói thẳng ý đồ đến, “Tướng công ở tại Vệ đô được biết Thiệu công tử đang gặp chút phiền phức, đặc biệt phân công bản sứ đến đây giải vây giúp Thiệu công tử.”
Thiệu Bình Ba cười nói, “Ta có phiền phức gì chứ?” Trong lòng lại kinh nghi, là do Vệ quốc tin tức linh thông, hay là do sự tình đã truyền ra ngoài rồi?
Phía Khang Hòa bên này kỳ thực cũng không biết rõ tình huống cụ thể, phía Huyền Vi bên kia cũng không biết đến nhiều, thì hắn lại có thể biết được bao nhiêu? Nhưng lại dùng lời nói xạo để lừa dối đối phương, “Thiệu công tử chân trước vừa rời đi Bắc Châu, thì Ngưu Hữu Đạo liền chân sau cưỡi phi cầm từ Vạn Thú môn chạy tới Bắc Châu, vồ hụt. Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã rời khỏi Bắc Châu, cưỡi phi cầm chạy đến Tề kinh tìm, khí thế hung ác a, cái này chẳng lẽ không phải là phiền phức hay sao?”
Hắn căn bản không biết Ngưu Hữu Đạo cũng đang ở trên đường đến Tề kinh, thuần túy chỉ là hù dọa Thiệu Bình Ba.
Nhưng mà đích thật lại đâm trúng chổ hiểm yếu của Thiệu Bình Ba, trước mắt người có thể làm cho hắn kiêng kỵ chỉ có mỗi Ngưu Hữu Đạo, vừa nghe nói Ngưu Hữu Đạo đang chạy đến Tề kinh, nội tâm liền trầm xuống.
Bởi vì bằng những hiểu biết của hắn với Ngưu Hữu Đạo, hắn thấy Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn chính xác là có khả năng truy sát hắn không thả, đích xác là có khả năng thừa dịp thời điểm hắn suy yếu nhất mà thừa cơ truy sát.
Cũng không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo có phi hành tọa kỵ để di chuyển, trước mắt hắn trên cơ bản đã đánh mất con đường thu hoạch tin tức với bên ngoài, đừng nói là Ngưu Hữu Đạo, ngay cả Bắc Châu hiện tại tình huống như thế nào hắn cũng không biết nữa là.
“Vệ tướng vì sao muốn giúp ta giải vây?” Thiệu Bình Ba hỏi thăm.
Khang Hòa mừng rỡ, xem ra phán đoán của tướng công không có sai, liền nói ngay: “Tướng công cực kỳ thưởng thức tài năng của công tử, Bắc Châu là nơi chật hẹp nhỏ bé, không đủ để công tử thi triển tài hoa, tướng công nguyện ý cung cấp cho công tử địa phương càng lớn hơn để công tử thi triển hết tài hoa. Công tử nếu chịu đi qua, chính miệng tướng công hứa hẹn, tất sẽ đối đãi như bậc quốc sĩ!”
Thiệu Bình Ba ‘a’ một tiếng, lại hỏi: “Bên đó tính giải vây như thế nào? Chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo lại có thể nghe lời Vệ tướng hay sao, hoặc là nói, Vệ tướng sẽ giúp ta giết hắn chăng?”
Khang Hòa: “Cái này không cần công tử quan tâm, tướng công tự có biện pháp giúp công tử thoát khỏi nỗi lo về sau.”
Thiệu Bình Ba châm chước một hồi sau, từ từ gật đầu nói: “Được! Chỉ cần Vệ tướng có thể giải quyết nổi lo về sau giúp ta, ta nguyện ra sức trâu ngựa vì Vệ tướng!”
Khang Hòa mừng thầm, không nghĩ tới đối phương đáp ứng thống khoái nhanh như vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Anh vương phi đến!”
Thiệu Bình Ba nghe tiếng đứng dậy, Khang Hòa cũng đứng lên theo, rồi tiến lên hai bước dặn dò, “Việc này không thể tiết lộ ra ngoài, miễn cho có người sẽ xen vào làm khó dễ, ta bây giờ đi an bài cho công tử, công tử cứ chờ tin tức của ta. Vương phi tới gặp huynh trưởng, ta sẽ không quấy rầy, xin cáo từ trước.”
“Xin chờ tin tốt lành của Khang đại nhân.” Thiệu Bình Ba chắp tay đưa tiễn.
Ngoài cửa viện, xe ngựa ngừng lại, Thiệu Liễu Nhi ăn bận đinh đang hoàn bội bước xuống xe ngựa, ung dung lộng lẫy bước đi vào, thủ vệ cửa ra vào không ai ngăn cản.
Vừa là vương phi của hoàng tử Tề quốc, lại còn là muội muội của Thiệu Bình Ba, tự nhiên là thủ vệ nơi đây không ai dám ngăn cản rồi.
Đi đến sân viện, vừa vặn bắt gặp Khang Hòa đang rời đi.
Thiệu Liễu Nhi không khỏi chăm chú nhìn theo, mà Khang Hòa cũng chắp tay chào, sau đó bước nhanh rời đi.
“Gặp qua vương phi.” Thiệu Bình Ba cùng đi tới cũng chắp tay chào, bây giờ thân phận Thiệu Liễu Nhi dù sao cũng bày ra đó, trước mắt bao người luận thân phận, quan hệ huynh muội chỉ là khi riêng tư.
“Ca!” Thiệu Liễu Nhi nở nụ cười xinh đẹp.
Huynh muội cùng tiến vào trong phòng, dưới cái phất tay ra hiệu của Thiệu Liễu Nhi, một nha hoàn tùy tùng đi theo đặt xuống một cái hộp lên trên bàn, đằng sau đó người không có liên hệ toàn bộ lui xuống.
Trong sảnh có vẻ hơi an tĩnh, âm thanh Thiệu Tam Tỉnh đổ nước châm trà nghe rất rõ ràng.
“Vương gia có chuyện gì cần phân phó hử?” Thiệu Bình Ba phá vỡ an tĩnh, trong lòng hơi có chút chờ mong.
“Vâng!” Thiệu Liễu Nhi gật đầu, nâng tay áo lên chỉ chỉ cái hộp trên bàn kia, nói “Đây là một chút tâm ý của vương gia, bảo muội đưa tới.”
Thiệu Bình Ba: “Không biết còn có phân phó nào khác nữa không?”
Thiệu Liễu Nhi bình tĩnh nói: “Vương gia là người, luôn luôn an ổn bổn phận, không làm được chuyện lấy công mưu tư sự tình, ca là ca ca của ta, cũng là đại cữu tử của huynh ấy, thế nên vương gia thật sự không tiện thu nhận ca ca, sợ có người nói xấu, cũng không biết làm thế nào mở miệng với ca ca, đành phải để cho muội tới đây chuyển đạt giúp.”
Thiệu Bình Ba lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng một trận, đột nhiên nói: “Ta muốn gặp vương gia.”
Thiệu Liễu Nhi: “Không cần phải vậy, đừng để vương gia khó xử.”
Thiệu Tam Tỉnh đứng bên cạnh, thần sắc phức tạp, nhìn xem hai huynh muội, tiểu thư đã thay đổi, khi nhìn thấy đại công tử đã không còn có vẻ e ngại sợ hãi nữa.
Thiệu Bình Ba: “Là vương gia không muốn gặp ta, hay là ngươi không muốn để cho Vương gia gặp ta? Chẳng lẽ ta tới chào từ biệt, theo lễ tới gặp một lần cuối cũng không được sao?”
Thiệu Liễu Nhi: “Ca, ta hỏi ca một câu, ca thành thật nói cho ta biết, có phải ca không để ý đến sống chết của phụ thân, lấy phụ thân ra dụ địch, rồi ném bỏ phụ thân chạy trốn có phải không?”
Sắc mặt Thiệu Bình Ba có chút giận dữ: “Đó không gọi là không để ý đến sống chết của phụ thân, mà gọi là lấy đại cục làm trọng, trên tay phụ thân nắm giữ binh mã đại quyền Bắc Châu, bất kể là