Chương 535: Mượn đầu hắn dùng một chút
Edit: Luna Huang
Thiệu Tam Tỉnh đi đưa tiễn, trở lại, nhìn thấy người đứng yên lặng nhắm mắt trong sảnh không nói gì, muốn nói gì đó an ủi lại thôi.
Cũng không cần hắn nói cái gì, Thiệu Bình Ba đã quay người đi tới cái bàn bên cạnh, đưa tay mở cái hộp kia ra, nhìn thấy bên trong hộp có một tờ kim phiếu cùng ít ngân phiếu, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, cười to “ha ha” không ngừng, thậm chí là cười ra nước mắt, một mặt đầy vẻ không chịu nổi lắc đầu nói, “Ta ở trong mắt bọn hắn, cũng chỉ là một kẻ tầm thường chỉ cần tiền tài là có thể đuổi đi.”
“Đại công tử, không cần chấp nhặt với tiểu thư, nàng. . .”
“Chấp nhặt cái gì? Tính cách của nó giống y như phụ thân, cứng đầu. Phụ thân ta chẳng phải lúc nào cũng luôn nhớ tới Ninh vương kia sao a, ông ta nào biết được mẫu thân ở sau lưng đã bỏ ra biết bao trợ lực, nếu không có mẫu thân vận hành, sao ông ấy có thể giành được chú ý của Ninh vương. Được rồi, cùng hai phụ tử bọn họ nói những thứ này cũng vô dụng, xuyên phá ra cũng chẳng tin, còn cho rằng là ta muốn thế nào nữa chứ.”
Cộp! Thiệu Bình Ba một tay đóng cái hộp lại, đưa tay day day hai mắt, sau khi buông tay xuống, thở ra một hơi nói, “Côn trùng mùa hạ làm sao biết được cái lạnh của mùa đông*, không cần nói nhiều, Hạo Chân viết thư gửi cho Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo tám chín phần mười đã đoán ra được ta đang ở Tề kinh, xem ra hắn thật sự đang chạy tới bên này, nơi này không nên ở lâu, chuẩn bị đi thôi.” (*chế – nguyên : hạ trùng bất khả dĩ ngữ băng – câu tục ngữ ý nói ăn khoai lang mà bàn chuyện thế giới)
Thiệu Tam Tỉnh: “Đi đâu? Tiếp nhận mời chào của Vệ tướng, đi Tề quốc sao?”
Thiệu Bình Ba lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra lau lau nước mắt vừa nãy cười lớn chảy ra, khẽ lắc đầu nói: “Vệ quốc giàu có, sĩ phu đều tham hưởng an nhàn, trở lực nhân tâm quá lớn, chỉ cái đó liền sẽ làm hao tổn hơn phân nửa tinh lực của ta, không phải nơi cho ta gắng sức làm việc. Vệ quân* ngu ngốc, ham thú chơi bời, không có lòng tiến tới, không phải minh chủ, nếu không có Huyền Vi cực khổ chống đỡ những năm nay, Vệ quốc đã tràn ngập nguy hiểm rồi. Huyền Vi với Vệ quân có quan hệ tỷ đệ, tuy được Vệ quân tín nhiệm, thế nhưng bầu trời không thể nào có hai mặt trời được, nên nó đã chôn xuống họa lớn cho Vệ quốc. Huyền Vi có lòng, nhưng ta lại không có ý, Vệ quốc không phải là đất dụng võ cho ta.”
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu nhẹ, lại hỏi: “Chẳng lẽ đại công tử nhận lời Hiểu Nguyệt các. . .”
Thiệu Bình Ba khoát tay cắt ngang, “Mặc kệ bọn hắn có mưu đồ nào đó, toàn đi làm mấy chuyện thích khách, nợ máu nợ quá nhiều, ngốc ở trong bóng tối lâu rồi, không thể lộ ra ngoài ánh sáng chính là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thật sự cho rằng chư quốc là kẻ ngu hay sao? Người không thể bày ra bên ngoài, vĩnh viễn chỉ có thể núp trong bóng tối, có mưu đồ làm loạn cũng chỉ có thể là tự cho là đúng, ảo tưởng vọng tưởng mà thôi, không thành tài được, ta há có thể nhập đội với một đám không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay sao?”
Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên: “Vậy đại công tử chuẩn bị đi đâu?”
Thiệu Bình Ba từ từ chậm rãi nói: “Tấn quốc tuy là một thân gầy trơ xương, lại có ý chí hổ lang, có thể dung nạp được ta.”
“. . . . . .” Thiệu Tam Tỉnh ngẩn người, rầu rĩ nói: “Tấn Hoàng có thể tiếp nhận công tử sao?”
“Ta đã có quyết định, tự nhiên sẽ có biện pháp. Không kéo nổi nữa, ngươi mau chóng đi tìm người liên hệ sứ thần Tấn quốc đi, liền nói là có việc gấp, lập tức mời đến gặp một lần, đến lúc đó tự ta sẽ bảo bọn hắn nghĩ biện pháp giúp ta thoát khỏi đây.”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh cấp tốc lĩnh mệnh chạy đi. . . . . .
Lúc chạng vạng tối, có bốn người cưỡi ngựa đi vào cửa thành Đông, chính là Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi, Trần bá cùng lão Thập Tam sau khi đã dịch dung.
Không có cưỡi phi cầm bay vào thành, như thế quá chói mắt. Dáng người Viên Cương đồng dạng cũng rất gây chú ý, dứt khoát cho ở lại 1 chỗ vắng vẻ ngoài thành trông coi Ngân nhi với phi cầm, đồng thời cũng có thể phụ trách tiếp ứng tại thời điểm cần thiết.
Lại gặp lại đường đi quen thuộc trong thành này, đám người Quản Phương Nghi rất là cảm khái.
Một nhóm đi vào một chỗ hẻo lánh trong thành, hội họp với thám tử của Ngũ Lương sơn ở bên này.
Kết quả khiến Ngưu Hữu Đạo có chút thất vọng, không tìm được chỗ Thiệu Bình Ba hạ lạc, bất quá cũng không có trách tội, người Ngũ Lương sơn được bố trí ở đây, trước mắt cũng chỉ có thể sung làm tai mắt theo dõi, hoặc chỉ là xử lý một chút công việc cơ bản cần làm, còn chưa có kịp mở rộng nhân viên để tỏa ra tim kiếm khắp tại cái Tề kinh to lớn như vậy.
Để thám tử tiếp tục đi tìm xong, Ngưu Hữu Đạo quay sang Quản Phương Nghi nói, “Nơi này các ngươi đi lại nhiều, trông vào các ngươi đó.”
Quản Phương Nghi lập tức ra hiệu cho lão Thập Tam, người sau cấp tốc rời đi, biến mất ở cuối ngõ đường.
“Lập tức liên hệ Hầu Tử, bảo hắn gửi thư cho Hạo Chân và cả Hiểu Nguyệt các, trực tiếp hỏi bọn hắn Thiệu Bình Ba ở đâu.” Ngưu Hữu Đạo lại làm tiếp bố trí, có thể nói cùng lúc triển khai vài thủ đoạn tìm kiếm.
Sau khi phát thư ra ngoài xong, một nhóm cũng đi tìm cái khách sạn thích hợp đặt chân. . . . . .
Anh vương phủ, Hạo Chân đang cùng Thiệu Liễu Nhi dùng bữa, đang ngồi cùng còn có hai vị vương tử, bên cạnh có nô tỳ hầu hạ.
Tổng quản thái giám Mộc Cửu tiến vào sảnh, sai nô tỳ đưa cho cái khăn ướt nóng, cầm lấy đi đến trước mặt Hạo Chân đưa cho hắn.
Thiệu Liễu Nhi ngẩng mắt lên nhìn một chút, nàng biết Mộc Cửu đột nhiên làm như vậy tự nhiên là đang có việc.
Hạo Chân lau lau miệng với tay một chút, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài sân đình viện, Mộc Cửu lấy ra một phong thư dâng lên, nói: “Ngưu Hữu Đạo gửi thư, truy vấn hạ lạc của Thiệu Bình Ba.”
“Nhanh như vậy đã có hồi âm lại rồi?” Hạo Chân có chút ngoài ý muốn, sau khi tiếp thư xem xong, có chút thổn thức cảm thán, “Xem ra hắn nhất định phải đưa Thiệu Bình Ba vào chỗ chết a!”
Hắn cũng không có nói phải xử trí như thế nào, trả thư lại cho Mộc Cửu xong, xoay người rời đi.
Mộc Cửu lúc này tự minh bạch ý tứ của hắn, Ngưu Hữu Đạo bên kia cho vương gia mặt mũi lớn như vậy, nếu như chút chuyện nhỏ này lại đi cự tuyệt, liền không nói nổi, tương đương với không có thành ý kết giao.
Bất quá Thiệu Bình Ba dù sao cũng là đại cửu ca của vương gia, vương gia cũng không tiện nói ra từ ‘bán’ được, có một số việc không cần chủ tử phải nói ra khỏi miệng, không biểu lộ thái độ gì chính là một loại tỏ thái độ.
Mộc Cửu đã biết nên làm như thế nào.
. . . . . .
Trời tối, trong Phù Phương viên, Ngọc Thương đang đứng ở bên ngoài đình nhìn lên bầu trời đêm.
Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào, dâng lên mật tín, “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo truy vấn hạ lạc của Thiệu Bình Ba.”
Ngọc Thương nghe một đằng, trả lời một nẻo, “Thiệu Bình Ba bên kia có hồi âm chưa?”
Độc Cô Tĩnh: “Vẫn chưa có.”
“Ngưu Hữu Đạo bên kia không cần để ý tới. Thiệu Bình Ba bên kia đợi đến sáng ngày mai, nếu như lại không có trả lời, lập tức cho hắn biết thế nào là lễ độ, miễn cho không biết tốt xấu.” Ngọc Thương hừ lạnh một tiếng nói.
. . . . . .
Trong khách sạn, Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi đang dùng bữa, Trần bá phụ trách các loại tin