Chương 536: Lùng bắt đào phạm
Edit: Luna Huang
Đợi thật lâu vẫn chưa thấy Ngưu Hữu Đạo đi ra lại, Quản Phương Nghi cùng Trần bá đang chờ ở ngoài cung cảm thấy hơi lo lắng, không biết sẽ có chuyện gì hay không, nhưng mà đây là hoàng cung Tề quốc, hai người lại không thể xông vào, trên cổng thành cũng còn có tu sĩ đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn hắn nữa.
Có động tĩnh từ sau cửa cung truyền đến, một cánh cửa cung mở ra, có mấy chiếc xe ngựa trông phổ thông chạy ra ngoài.
Lúc xe ngựa chạy qua bên cạnh hai người, màn cửa sổ được vén lên một góc, lộ ra khuôn mặt Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo ngồi ở bên trong nói vọng ra, “Lên xe!”
Hai người lúc này bèn chui vào xe ngựa, kết quả phát hiện trong xe còn có một tên thái giám khôi ngô đang ngồi đó.
Vừa nhìn thấy người này, thần sắc Quản Phương Nghi liền trở nên cẩn thận hơn không ít, mặc dù không có quen biết người này, nhưng nàng lại nhận biết.
Thái giám này tên thật ban đầu là gì, đại đa số người đã là không biết được, chỉ biết nó là đồ đệ của đại nội tổng quản Tề quốc Bộ Tầm, thường xưng là Bộ Phương, là tâm phúc của Bộ Tầm, thường thường người này ra mặt chính là đại biểu cho Bộ Tầm.
Quản Phương Nghi không khỏi lặng lẽ liếc Ngưu Hữu Đạo nhiều một chút, nàng tới giờ vẫn không biết rõ mối quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo với Bộ Tầm là như thế nào, nhớ ngày đó nàng chính là do bị sự ảnh hưởng của Bộ Tầm uy hiếp, ép cho không thể không đi theo Ngưu Hữu Đạo.
Trong xe ngựa im ắng an tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa vang lên dọc đường.
Trên đường, có một chiếc xe ngựa chạy băng qua mấy chiếc xe ngựa này, chạy một hồi thì đổi hướng, rẽ sang một hướng vắng vẻ hơn.
Trong xe, có hai tên tu sĩ dẫn theo hai người giả trang thành hạ nhân, hai tên hạ nhân này chính là Thiệu Bình Ba và Thiệu Tam Tỉnh, hiển nhiên là đã làm căng làn da, thay đổi lông mày, đổi màu da, hình dạng, nếu không phải người hết sức quen thuộc thì cũng không thể nhận ra được hai người.
Hai bên đường an tĩnh vắng vẻ, có mấy tiểu hài đang còn chơi bên cạnh đống lửa, vây quanh đống lửa nhảy nhót chơi đùa hí hửng.
Xe ngựa từ từ xuyên qua làn khói phiêu đãng, một đường tiến lên, không tránh khỏi ngửi thấy mùi khói khét tỏa ra từ đống lửa cháy.
Đi được không bao xa, thì mã phu lái xe chợt lung lay như sắp đổ, ngay lúc vừa ghìm chặt xe ngựa lại, thân thể liền mềm nhũn ra, ngã xuống trên càng xe.
Trong xe ngựa, hai tên tu sĩ cũng xụi lơ, nằm tựa vách tường xe, thở hổn hển.
Thiệu Bình Ba đang ngồi ngay ngắn trong xe khẽ hất cằm một cái, Thiệu Tam Tỉnh lập tức đứng dậy, chui ra xe ngựa, nhìn chung quanh, rồi nhấc màn xe lên mời hắn ra khỏi xe.
Thiệu Bình Ba đứng dậy đi ra, một tên tu sĩ đang co quắp tựa vào vách xe, phí sức chống một tay nhổm dậy, tay còn lại chỉ vào hắn, “Ngươi. . . Ngươi. . .”
Thiệu Bình Ba hờ hững liếc hắn một chút, rồi lạnh nhạt nói: “Đa tạ hai vị đã đưa tiễn.”
Hai người chủ tớ lần lượt xuống xe ngựa, Thiệu Bình Ba đạp trên ánh trăng không nhanh không chậm tiến lên trên đường, ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất khí độ, ung dung không vội, nào giống như một tên hạ nhân, giờ này khắc này, hắn vẫn y nguyên không mất đi phong độ của một đại công tử Bắc Châu.
Đi bộ được không bao xa, thì từ trong một đầu ngõ hẻm có một tên bận áo đen đi ra, đưa tay làm dấu hiệu mời hai người, hai người đi theo hắn quẹo vào trong ngõ hẻm, biến mất trong bóng tối. . . . . .
Đội xe thông suốt tiến vào trong tân quán cho khách nước ngoài, dừng lại tại một chỗ hẻo lánh trong tân quán, mấy người Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa xuống xe, tự có người đi tìm hiểu tình huống trước.
Người đi tìm hiểu tình huống rất nhanh trở về lại, vén một góc màn xe lên, bẩm báo với Bộ Phương đang ngồi ngay ngắn trong xe: “Phương gia, mục tiêu không ở trong quán, theo lời hai tên đệ tử ba phái trông coi nói, lúc trời còn chưa tối, sứ quán Vệ quốc bên kia đã có phái xe ngựa đến, đón mục tiêu đi Vệ quán dự tiệc, có đệ tử ba phái đi theo bảo hộ.”
Nghe được phần đầu, Ngưu Hữu Đạo giật cả mình, sau khi nghe xong phần sau, có chút giãn ra, quay sang nhìn về phía Bộ Phương.
Bộ Phương trầm giọng nói: “Lập tức đi dò xét, xem coi yến hội lúc nào thì kết thúc, sau đó liền tiếp cận mục tiêu.”
“Vâng!” Người ngoài cửa sổ dạ đáp, rồi thả màn xe xuống lại.
Đội xe sau đó quay đầu, lại đi ra khỏi tân quán, chạy tới sứ quán Vệ quốc.
Trên đường, Bộ Phương chợt nhàn nhạt lên tiếng nói, “Sau khi mục tiêu từ Vệ quán đi ra ngoài, ta sẽ để cho đệ tử ba phái buông lỏng bảo hộ với mục tiêu.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, đã hiểu ý tứ của hắn, Thiệu Bình Ba dù sao cũng là ca ca Anh vương phi, bên này sẽ không vô duyên vô cớ giết loạn, chỉ có thể là để cho Thiệu Bình Ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thật tình lại không biết, trong sứ quán Vệ quốc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.
Trong sảnh yến tiệc, có dàn mỹ cơ vừa múa vừa hát, người đang ngồi nâng ly cạn chén, từ xa kính mời lẫn nhau không ngừng, nhưng lại có một ghế trống không, thiếu vắng một khách mời.
Người vắng chính là Thiệu Bình Ba.
Đệ tử ba phái canh giữ ở phía bên ngoài sảnh thỉnh thoảng đi đến cửa nhìn quanh, trong bữa tiệc Thiệu Bình Ba nói rời đi tiểu, sau khi đi vào nhà xí phía bên trong đến giờ vẫn chưa thấy đi ra lại.
Một lúc sau, đệ tử ba phái ý thức được có gì đó không thích hợp.
Một tên đệ tử dẫn đầu trực tiếp mang theo hai người xông vào, men theo bàn yến tiệc đi vòng chung quanh mà vào.
Bên trong cửa ra vào lại có một tu sĩ bước ra ngăn cản bọn hắn, một bên muốn đi vào, một bên không cho vào, ồn ào làm kinh động đến Vệ sứ Khang Hòa.
“Người ta có chức trách trên người, cũng vì chú ý an toàn cho Thiệu công tử thôi.” Khang Hòa phất tay, để tu sĩ bên này cho đi.
Đệ tử ba phái bước theo nhau vào bên trong, tìm tới nơi vệ sinh, lại phát hiện rỗng tuếch, chỗ nào còn có thể nhìn thấy được bóng dáng người ta. . . . . .
Đội xe còn chưa tới được Vệ quán, liền có người chạy như bay đến ngăn đón, vén mở cửa sổ xe ra bẩm báo, “Phương gia, mục tiêu đã không thấy, Vệ quán lại không cho điều tra. . . . . .”
Người đến bẩm báo tình huống lại đại khái, cõi lòng Ngưu Hữu Đạo chùng xuống.
Còn ngồi xe ngựa che giấu cái gì nữa, người trong xe ngựa lập tức nhảy ra, bay lượn ở trên nóc nhà trong thành, lướt thẳng đến Vệ quán.
Sau khi xông thẳng đến, còn chưa tới mái đình yến hội, đã nghe được tiếng Khang Hòa gầm hét, “Nơi này là sứ quán Vệ quốc, ai dám làm càn thử xem nào!”
Vừa quay đầu, nhìn thấy đám Bộ Phương đi tới, Khang Hòa lập tức chỉ vào Bộ Phương nói: “Bộ công công, Tề quốc các ngươi muốn làm gì?”
“Lùng bắt đào phạm!” Không đợi Bộ Phương mở miệng, Ngưu Hữu Đạo đã lớn tiếng doạ người trước.
Hắn cũng biết, sứ quán Vệ quốc chính là đại biểu cho Vệ quốc, không có lý do chính đáng, không phải ai muốn vào tìm kiếm là liền có thể vào tìm kiếm được.
Khang Hòa cả giận nói: “Nơi này ở đâu ra đào phạm chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Bình Ba ở bên ngoài tân quán trộm cắp tiền tài của khách nhân, bị phát hiện nên sợ tội ẩn núp, mong rằng Vệ sứ không nên chứa chấp tội phạm.”
Khang Hòa làm giống như nghe được câu chuyện cười lớn vậy, “Đường đường đại công tử Bắc Châu, há đi trộm tiền tài của người khác? Nói đùa cái gì thế?”
Một tên tu sĩ bên cạnh bước tới gần bên người Khang Hòa, rỉ tai nói với Khang Hòa: “Người này chính là Ngưu Hữu Đạo. . .. . .”
Tu