Chương 547: Ta không có dự định thả người
Edit: Luna Huang
Dứt lời, không có nghe thấy đáp lại gì.
Ngưu Hữu Đạo không khỏi quay đầu nhìn qua, thấy Quản Phương Nghi đang còn nhìn mình với thần sắc phức tạp, bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
Quản Phương Nghi thở dài: “Tại sao ta cảm giác ngươi bây giờ càng chơi càng lớn vậy? Ngươi không có phát hiện, ngươi càng ngày càng lún sâu vào những ân ân oán oán này sao?”
“Còn có thể quay đầu được sao? Nói những thứ này không có ý nghĩa, đã không thể quay đầu lại được, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, lại mỉm cười trêu chọc nói: “Nói đi thì nói lại, càng chơi lớn, tiền kiếm được cũng càng nhiều lên, cái này chẳng phải rất hợp ý ngươi hay sao?”
“Ta thấy tiền tiêu nhiều hơn thì có, ta càng sợ có mạng để kiếm tiền lại không có mạng để tiêu ấy!” Quản Phương Nghi khinh bỉ cho một câu, quay người rời đi.
Khách nhân tới, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn không có ra ngoài nghênh đón, mà ngồi ở trong đình pha ấm trà nhỏ để phục vụ.
Làm đám người Ngọc Thương đi tới cửa muốn bước vào cũng không phải, mà không bước vào cũng không được.
Mặc kệ bên dưới có ân oán gì, trên mặt nổi hắn tốt xấu gì cũng là danh sĩ, lễ tiết tối thiểu vẫn cần phải làm bộ làm dáng cho người ta nhìn.
“Chỗ này, vào đi!” Trong đình, Ngưu Hữu Đạo nhổm nhổm dậy, thò đầu lên khỏi hàng cây xanh che khuất, vẫy vẫy tay.
Lúc này Ngọc Thương mới dẫn mấy người tiến vào, cũng chỉ có hắn và Độc Cô Tĩnh cùng tiến vào trong đình.
Những người còn lại thì tản ra chung quanh, đã được bàn giao nhiệm vụ, nơi này chuẩn bị đàm luận chuyện quan trọng, không được để cho người khác tới gần.
Ngọc Thương ngồi xuống phía đối diện, nhìn Ngưu Hữu Đạo đang cầm cái que khiêu khiêu bếp than, hừ lạnh nói: “Thật là có nhã hứng đi.”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp, “Vừa nấu, nước còn chưa có nóng, chờ một lát.”
Ngọc Thương nhìn chung quanh, “Đứa cháu kia của ta đâu rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên là đao rìu chịu phạt, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc!”
Ngọc Thương: “Đây chính là đạo làm thầy của ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta vốn gửi lòng nơi trăng sáng, làm sao trăng sáng chiếu cống rãnh, vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt, mới có thể ngồi xuống ôn hoà nhã nhặn nói chuyện phải không nè.”
Lời này không khác gì thừa nhận người gửi tặng thủ cấp kia là ai, gương mặt Ngọc Thương cứng nhắc, nói: “Thả người, chuyện trước kia ta có thể không truy cứu, coi như chưa từng xảy ra.”
“Nói miệng không có bằng chứng.”
“Ngươi muốn ta cam đoan cái gì, có thể thương lượng.”
“Thứ có thể bắt ngươi phải tới thương lượng đã ở trên tay ta rồi, ta không cần cái cam đoan gì khác nữa. Nếu ngươi thật sự có thành ý, thì để cho ta mang đứa học sinh này đi là được rồi.”
“Ngưu Hữu Đạo, đừng có không biết tốt xấu, làm chuyện quá tuyệt đường đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì. Thật sự chọc giận bọn ta, thực lực chúng ta như thế nào ngươi cũng biết, mặc kệ phía sau lưng ngươi có ai cho ngươi cậy vào, ta cũng cam đoan cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ được sống yên ổn, những người phía dưới của ngươi kia, ta có thể từng bước từng bước làm cho rơi đài.”
“Ngọc Thương tiên sinh, ta không có nói đùa! Ta đã thoát thân rồi còn có thể quay trở về tìm ngươi, là đại biểu cho thành ý của ta. Ta là người ưa thích kết giao bằng hữu, thích nói chuyện hợp tác hơn. Nếu tiên sinh thật sự có lòng muốn thỏa hiệp, không truy cứu nữa, chúng ta không ngại biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Ta không ngại nói rõ luôn, chỉ một cái Nam Châu là không thỏa mãn được ‘khẩu vị’ của ta, ta cần càng nhiều trợ lực hơn, thực lực của Hiểu Nguyệt các để ta cảm thấy rất hứng thú, đây chính là mục đích ta quay trở về tìm tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh thật sự cho rằng ta trở về thu một đứa học sinh chỉ là để trút giận? Ta ở trong mắt tiên sinh không đến mức là kẻ hành động theo cảm tính như vậy chứ? Sau khi biết được thân phận tiên sinh về sau, nhìn đủ các chuyện tiên sinh đã làm xưa giờ, ta thấy Hiểu Nguyệt các có vẻ như không muốn cả một đời núp trong bóng tối phải không. Hiểu Nguyệt các có hứng thú đối với thế lực Bắc Châu, chẳng lẽ với thế lực Nam Châu của ta lại không có hứng thú hay sao?”
Ánh mắt Ngọc Thương lấp lóe, hừ lạnh nói: “Nam Châu từ lúc nào trở thành của ngươi rồi? Ngươi trước tiên vẫn là nên ngẫm lại làm sao ứng phó với Thiên Ngọc môn đi.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Thiên Ngọc môn không đáng giá nhắc đến, ít ngày nữa ta liền sẽ đá bọn hắn ra khỏi Nam Châu rồi.”
Nội tâm Ngọc Thương kinh nghi bất định, híp mắt lại nói: “Ngươi đang nói đùa à?”
Nước trong ấm trà bên cạnh đã sôi, Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhấc ấm, không nhanh không chậm đổ đầy hai chén nước trà, mặc kệ đối phương có uống hay không, cũng đẩy một chén qua cho, nói: “Loại chuyện này không cần giải thích, hiện tại cũng không cần nhiều lời, tiên sinh không ngại rửa mắt ngồi đợi xem.”
Nếu hắn không nói, Ngọc Thương cũng liền không nói nhảm nữa: “Ngươi ngoài miệng nói hợp tác hợp tác, trên tay lại bắt giữ người của ta, như vậy tính là hợp tác cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo thổi thổi chén trà: “Không giữ người của ngươi, ngươi và ta sẽ không có chuyện ngồi chung một bàn như này, Ngọc Thương tiên sinh cũng sẽ không tự bại lộ thân phận đi dông dài với ta, mọi thứ dù sao cũng phải có cái cơ sở để hợp tác chứ nhỉ.”
“Đừng nói những thứ vô dụng kia, ta chỉ hỏi ngươi một câu, phải như thế nào ngươi mới bằng lòng thả người?”
“Ta không có dự định thả người! Người, ta nhất định là phải mang đi rồi.”
Ngọc Thương giận tím mặt, Độc Cô Tĩnh một bên cũng mặt mày giận dữ.
Ngưu Hữu Đạo lập tức đưa tay lên, ra hiệu an tâm chớ vội, “Đương nhiên, chuyện hợp tác cũng là thật lòng.”
Ngọc Thương cả giận nói: “Ngươi bắt giữ người của ta, còn nói với ta hợp tác thật lòng, ai tin?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ta thích bắt giữ người của ngươi lắm sao? Đám người Hiểu Nguyệt các các ngươi, cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, thanh danh của các ngươi như thế nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Chuyện ta thu học sinh không được bao lâu sau, liền sẽ huyên náo ra ngoài, mọi người đều biết, trong đó có lợi hại gì, chắc không cần ta nhắc nhở đi? Đây là cơ sở cho vấn đề hợp tác! Nếu như vẻn vẹn chỉ là vì giết hắn, ta cũng không cần thiết quay trở về. Hiện tại nếu như ta thả hắn, các ngươi sẽ không chiu từ bỏ ý đồ, ta cần phải nắm con tin trong tay. Cho nên, hiện tại ta không thể thả người! Về phần về sau sẽ thế nào, khi mọi người thật sự hợp tác đến một tình trạng nhất định, liên lụy đủ sâu, ngươi cảm thấy ta còn có cần thiết giữ lấy hắn nữa hay sao?”
Ngọc Thương cau mày, lặng im một trận, đột nhiên hỏi: “Bộ Tầm biết được bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn có thể biết được bao nhiêu, đều xem ngươi và ta nguyện ý cho hắn biết được đến đâu, nếu ngươi nguyện ý xuyên phá chuyện này, ta cũng không có ý kiến.”
. . . . . .
Hoàng cung đại nội, Bộ Tầm đang đứng dưới mái hiên bên ngoài Ngự Thư phòng, Hạo Vân Đồ đang ở bên trong xử lý chính vụ.
Bộ Phương đi vào, bước lên bậc thềm, đi đến bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Ngọc Thương đi Đồng Phương viên, trò chuyện với Ngưu Hữu Đạo khoảng chừng một canh giờ mới rời đi, ”
Bộ Tầm dõi mắt trông về phía xa, “Hai người này tính làm cái quỷ gì, thế mà đem cả ta dính líu vào, nhất định là có vấn đề, tiếp tục nhìn chằm chằm vào!”
Chính hắn cũng không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, tóm lại mơ hồ cảm giác được bản thân mình đã bị lợi dụng, nhưng mà bây giờ đã không như ngày xưa, bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã không phải là Ngưu Hữu Đạo trước kia, cánh chim đã dần dần lớn, không tiện động loạn.
Đổi trước kia, hắn có thể trực tiếp bắt Ngưu Hữu Đạo lại cạy mở miệng.
Hiện tại đã không thể làm gắt như vậy được nữa, bắt Ngưu Hữu Đạo, Nam Châu bên kia mâu thuẫn giữa Thiên Ngọc môn và Thương Triều Tông sẽ trở nên hết sức căng thẳng, làm không tốt sẽ xảy ra vấn đề, động một cái là tác động đến toàn bộ.
Về phần Ngọc Thương, hắn lại càng không có khả năng cứng rắn bắt giữ.
“Vâng!” Bộ Phương dạ đáp.
. . . . . .
Thiên Vi phủ, đang ngồi sau án, Huyền Vi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ công văn trên bàn, lên trên mặt Khương Thạch Cơ đứng đối diện, kinh nghi bất định nói: “Làm sao lại là đi Tấn quốc? Xác nhận Thiệu Bình Ba chắc