Chương 548: Chính thức đăng tràng
Edit: Luna Huang
Từ trong phòng đi ra, Hạ Lệnh Phái ngoái đầu lại nhìn người đang đi kè kè theo sau, một bước không rời, đó là Trương lão tam, lại liếc sang người đứng cách đó không xa, cũng đang nhìn chằm chằm bên này, đây là Chu lão bát, bèn không khỏi nhíu mày.
Trước đó nữ nhân gọi là Hồng Nương kia đến nhìn chằm chằm hắn, bây giờ lại đổi thành hai người khác, cảm giác giống như hắn là phạm nhân đang bị trông giữ vậy.
Đi vào tiền viện, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang còn đứng tán chuyện với Quản Phương Nghi trong đình viện, hai con mắt Hạ Lệnh Phái sáng lên, bước nhanh đi đến, tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo cung kính hành lễ, “Tiên sinh!” Trong ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt.
Vị lão sư này của hắn cũng không có dạy hắn cái gì, chỉ viết mấy chục bài thơ ném cho hắn, bắt hắn học thuộc.
Mới đầu hắn có chút xem thường, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo này cũng không có lớn hơn hắn được bao nhiêu, nhưng đợi cho đến khi đọc hết mấy bài thơ này xong, lập tức thay đổi cái xoạch, khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cái là sẽ kích động như thấy người trời vậy, mới hiểu được vì sao bá phụ nói người này là nhà thơ từ tuyệt diễm, có thể nói là triệt để bái phục luôn.
Hắn trường kỳ bị trông giữ ở trong nhà miết, nên phần lớn những hiểu biết với thế giới bên ngoài đều là từ sách vở cả, vì thế tránh không được cả người ‘mắc’ phải cái bệnh ‘lậm’ của người hay đọc sách.
Một bài thơ hay có thể khiến hắn vỗ bàn cái rầm tán dương, nhiệt huyết sôi trào.
Một bài thơ buồn cũng có thể khiến hắn phiền muộn thiên cổ, trằn trọc thở dài cả đêm.
Mấy chục bài thơ kia, hắn chân chính là ‘thờ’ như thánh điển, đọc đi đọc lại miết.
Đây cũng là ý muốn của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo hiện tại cũng không có lòng dạ thanh thơi đi dạy hắn, bèn bảo hắn đọc rồi phân tích lý giải, trước tiên cần phân tích lý giải hết thâm ý trong những bài thơ này, sau đó có thể đọc ngược trôi chảy như đọc xuôi thì mới tính tới cái khác.
Dù sao cũng chỉ là muốn đuổi hắn đi đâu đó cho rảnh.
‘Ừ’ Ngưu Hữu Đạo đáp lại, chống kiếm đứng đó, lạnh lùng hỏi: “Không chịu lo học tập, chạy loạn cái gì vậy hả?” Rất có khí thế của người làm thầy dạy bảo học sinh.
Hạ Lệnh Phái nghẹn họng, xấu hổ dạ vâng, “Học sinh đi học ngay đây ạ.” Chắp tay, lui lại mấy bước, rồi mới xoay người rời đi.
Quản Phương Nghi dõi mắt nhìn theo, mỉm cười khúc khích, “Tên nhóc này chính là một con mọt sách, thật không biết đám Ngọc Thương làm sao lại xem hắn y như bảo vật như thế.”
“Làm con mọt sách thì có gì không tốt?” Ngưu Hữu Đạo nhìn theo bóng lưng người rời đi nói: “Chí ít có thể sống ở trong thế giới của riêng mình.”
“Đạo gia!” Viên Cương bước nhanh đi đến, đưa cho hắn một phong mật tín.
Quản Phương Nghi nhịn không được nhìn xuống đôi cánh tay của Viên Cương, ánh mắt giống như nhìn một con quái vật vậy, cũng không biết nàng đã bao nhiêu lần lộ ra ánh mắt như vậy nữa.
Đám người Trần bá cũng bị trọng thương, dù đã phục Thiên Tể Đan, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà khỏi hẳn, thế nên toàn bộ đều đã được đưa về ‘hang ổ’ tĩnh dưỡng, ba người Ngô lão nhị, Trương lão tam cùng Chu lão bát được đưa đến thay thế, mà tên trước mắt này dù cũng bị trọng thương, thế nhưng lại chả cần linh đan linh dược gì sất, ấy thế mà một đôi cánh tay bị gãy biến dạng, mới chỉ có mấy ngày thời gian chưa gặp lại đã thấy lành lặn như thường rồi.
Cùng với những người mới chạy đến, bên này lần nữa thành lập lại đường dây liên lạc với các phương.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm mật tín nhìn mày, tin tức từ Đại Thiền sơn truyền đến, nói đã đàm phán với tam đại phái Yến quốc xong xuôi, đã bắt đầu chấp hành, Đại Thiền sơn bảo bên này phối hợp.
Trả mật tín lại cho Viên Cương, rồi mở miệng bàn giao, “Liên hệ vương gia, để vương gia bên kia có chuẩn bị, phối hợp bàn giao.”
Viên Cương quay người rời đi.
Quản Phương Nghi: “Chuyện Thiên Ngọc môn qua một đoạn thời gian nữa là có thể xong, nhưng nhìn ngươi giống như chẳng có chút cao hứng nào cả.”
“Chuyện trong dự liệu thôi, có gì hay đâu mà phải cao hứng, Thiệu Bình Ba còn phiền phức hơn so với Thiên Ngọc môn kìa.” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.
Cũng ngay lúc này, có khách quý hiếm thấy ghé thăm, Bộ Tầm tới thăm.
Ngưu Hữu Đạo đích thân ra cửa nghênh đón khách quý vào trong xong, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời giữa trưa, sao lại đến giờ này?
Lúc cả hai cùng song song bước vào trong đình ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Đại tổng quản đột nhiên ghé thăm, khiến cho vãn bối hết sức lo sợ a!”
“Có thể khiến cho ngươi hết sức lo sợ luôn? Ha ha!” Bộ Tầm cười giống như không phải cười, nhìn chung quanh một chút, “Đứa học sinh kia của ngươi, không phải nói là phụng dưỡng ngươi ba ngày sao? Đến giờ đã là bao nhiêu ngày rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại tổng quản đến không phải là để hạ lệnh trục khách chứ a? Chúng ta ở một vài ngày cũng có tốn hết bao nhiêu đâu, đại tổng quản chắc cũng không thiếu chút tiền lẻ ấy a?”
Bộ Tầm không dong dài với hắn, biết chuyện vị này với Ngọc Thương lén lén lút lút giữa sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, có dong dài cũng không moi móc được gì, bèn nhắc nhở: “Kẻ đối đầu với ngươi, tên Thiệu Bình Ba kia đã chạy tới Tấn quốc rồi.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi nào nói: “Có nghe nói, hoàng bào choàng thân, nở mày nở mặt vô cùng!”
Bộ Tầm thở dài: “Kỳ thật thời điểm xảy ra chuyện, lúc chúng ta truy tìm liền đã phát hiện dấu hiệu rồi, ngay trong ngày hắn thoát đi không những có gặp Vệ sứ, mà còn gặp cả Tấn sứ nữa, là do chúng ta đã sơ sót.”
Lời này làm cho Ngưu Hữu Đạo nghe chán ngấy không chịu được, nhịn không được giễu cợt nói: “Hiện tại nói cái này có ý nghĩa sao? Biết sao không sớm làm gì đi?”
Mặc dù trào phúng người ta, nhưng chính hắn cũng không thể không thừa nhận, thủ đoạn này của Thiệu Bình Ba đích xác rất cao minh, ai có thể nghĩ tới Vệ quốc thế mà lại có thể phối hợp với Thiệu Bình Ba diễn kịch, còn diễn không có chút sơ hở nào, diễn ngay lúc Thiệu Bình Ba đào tẩu, Thiệu Bình Ba đào tẩu rồi vẫn còn tiếp tục ở đó diễn, nghe nói hai hôm sau Vệ sứ còn chạy đến hoàng cung tìm Hạo Vân Đồ muốn giải thích nữa chứ.
Trước khi tin tức Thiệu Bình Ba đã tới Tấn quốc truyền ra, Ngưu Hữu Đạo hắn vẫn còn nhất mực cho rằng Thiệu Bình Ba là đi tới Vệ quốc bên kia, trước đó hắn không có nghĩ đến trường hợp này.
Đừng nói Bộ Tầm bên này sơ sót trong chuyện Tấn sứ đi gặp mặt Thiệu Bình Ba, coi như hắn lúc ấy có biết đến chuyện này, sợ là cũng sẽ bỏ xót luôn, cũng sẽ tiếp tục đi nhìn chằm chằm phía Vệ quốc bên kia, với thân phận bối cảnh của Thiệu Bình Ba, ở chỗ này đi gặp vài tên sứ thần có cái gì kỳ quái đâu?
Mấu chốt là phía Vệ quốc bên kia động tay động chân chuẩn bị, rõ ràng là muốn đưa Thiệu Bình Ba về Vệ quốc, thế thì vì sao Vệ quốc lại có thể đưa tặng người cho Tấn quốc đưa đi vậy nhỉ?
Có thể nói, chiêu này của Thiệu Bình Ba khiến hắn bất ngờ, không nhìn ra được bất kỳ sơ hở gì.
Ngay cả hắn, là một đối thủ cũ của Thiệu Bình Ba cũng không thể nhìn chuẩn được, nên những người khác nhìn không ra cũng không có gì là lạ.
Bộ Tầm quay đầu nhìn ra ngoài đình, có chút cảm khái nói: “Tất cả đều bị hắn mê hoặc, Vệ quốc không có khả năng giúp Tấn quốc đưa người đi được, tám chín phần mười Vệ quốc cũng là bị lợi dụng, Thiệu Bình Ba này đích xác rất là không đơn giản.”
Lại quay đầu nhìn qua Ngưu Hữu Đạo, “Ngươi đuổi hắn từ Vạn Thú môn tới Bắc Châu, lại từ Bắc Châu truy sát đến Tề kinh, chẳng lẽ liền dự định buông tha hắn như thế? Ngươi ép hắn thành thế này, hắn một khi đắc thế tại Tấn quốc, tất sẽ không buông tha ngươi.”
Đây là mục đích hắn tới