Chương 549: Nhường lại Nam Châu
Edit: Luna Huang
Quản Phương Nghi cùng đi theo về trong đình ngồi xuống, cau mày nói: “Thái Thúc Hùng rất hiểu rõ về hắn sao? Sao lại dễ dàng tiếp nhận hắn như vậy nhỉ?.”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Người có năng lực đi đến chỗ nào cũng đều như thế.”
Quản Phương Nghi khẽ nói: “Hiện tại biết người ta không dễ chọc rồi đi, thế lúc trước tội tình gì đi trêu chọc người ta chi vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cũng chầm chậm ngồi xuống, hai tay vịn chuôi kiếm chống ở trước người, giải thích: “Không phải ta muốn trêu chọc hắn, mà là hắn cắn chết không chịu buông tha ta a, ta không đánh trả cũng không được, ta không làm chết hắn, hắn liền chơi chết ta.”
Quản Phương Nghi: “Ta chạy ngược chạy xuôi theo ngươi đuổi giết hắn, ngươi chí ít cũng phải cho ta chết rõ ràng a, đến tột cùng là hai người các ngươi làm sao lại kết thù, còn nhất định là không chết không thôi nữa?”
Ngưu Hữu Đạo gật gù nói: “Việc này nói ra rất dài dòng, nói cho cùng vẫn là bởi vì nữ nhân.”
Quản Phương Nghi trợn mắt nói, “Vì Đường Nghi?”
“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.
Quản Phương Nghi ‘chậc chậc’ ra tiếng, “Hai người các ngươi, tên nào tên nấy đều không phải là dạng ăn chay, đều không phải là người dễ dàng động tình vì nữ nhân, Đường Nghi này có mị lực đủ lớn nha, thế mà có thể đồng thời hấp dẫn được cả hai luôn, còn có thể khiến cho cả hai tranh giành tình nhân đấu đến chết đi sống lại, ngay đến lão nương cũng có chút hâm mộ đây này.”
“Không phải là tranh giành tình nhân gì hết. Ta mới đầu gặp tên kia liền đã biết hắn là người nguy hiểm rồi, vô luận là bối cảnh hay là thế lực, ta cũng không bằng được hắn, nên ta ước gì tránh xa hắn ra một chút. Ngay từ đầu ta cũng không có nghĩ đến, hắn thế mà lại đang còn theo đuổi Đường Nghi. Mà có theo đuổi Đường Nghi thì cũng thôi đi, tên này lại còn có tâm thuật bất chính*, hốt Đường Nghi vào tay cũng chỉ là thứ yếu, mục tiêu chân chính của hắn chính là tên Triệu Hùng Ca kia!” (* ý nghĩ xấu)
“Mặc kệ ta với Đường Nghi có như thế nào, thì danh phận hai người chúng ta cũng bày ra đó, vì thế nên ta vô duyên vô cớ liền trở thành chướng ngại vật trong mắt hắn. Người có thể lấy chuyện chung thân đại sự* của chính bản thân ra để lợi dụng, có rắp tâm như nào là có thể nghĩ, một khi đụng chuyện tất nhiên sẽ là người không từ thủ đoạn. Người mà ngay cả chính bản thân mình cũng đều không đối xử tốt, ta còn có thể trông đợi hắn đối xử tốt với ta sao? Lúc ấy ta liền biết bản thân đã gặp phải nguy hiểm, khi đó thật đúng là chạy trối chết a!”
“Từ đó, hai chúng ta liền bắt đầu giao thủ. Hắn vì muốn thành hỷ sự với Đường Nghi, nên hạ tử thủ* với ta, còn ta biết chắc hắn sẽ không bỏ qua cho ta, vì muốn triệt đi tai hoạ ngầm này, ta cũng hạ tử thủ lại với hắn, hai người ngươi tới ta đi. Đấu càng lâu về sau, càng ngày đều càng hiểu rõ về nhau, đều ý thức được, dã tâm của hắn không chỉ ở tại mỗi Bắc Châu, còn dã tâm của Thương Triều Tông cũng không chỉ ở mãi một góc nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải rắc rối với Yến quốc, thậm chí không chỉ là Yến quốc không thôi.” (*xuống tay giết chết)
“Chuyện đi đến trình trạng hiện nay, thì đã không phải là vấn đề Đường Nghi hay Triệu Hùng Ca nữa rồi, sau khi ta với hắn liên tiếp giao thủ, đều đã biết được năng lực của đối phương như thế nào, hai bên đều ý thức được đối phương sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chướng ngại của mình, cho nên đến giờ, coi như không có Đường Nghi hay Triệu Hùng Ca nữa, thì hai chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải giao thủ tiếp. Hậu quả ra sao là có thể nghĩ, nên cả hai đều không muốn cho đối phương phát triển an toàn, để đối phương ngày càng trở thành hậu hoạn lớn hơn cho mình, nên đều muốn bóp chết đối phương ngay từ khi còn nhỏ yếu, có cơ hội liền sẽ hạ tử thủ ngay, cũng sẽ không khách khí.”
Quản Phương Nghi: “Hắn hiện tại đã đi Tấn quốc, tạm thời đã không còn xung đột lợi ích, ngươi không phải thích cùng người khác đàm luận sao? Không ngại thừa cơ nói chuyện với hắn thử xem.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã đi đến một bước này, nào có đơn giản như vậy, không tính thù hận, mặt khác cũng không tính, chỉ một lẽ thế này thôi, nếu hắn tới tìm ta nói chuyện giảng hoà, ta có thể tin tưởng hắn sẽ bỏ qua như thế sao? Ta dám để cho hắn phát triển an toàn sao? Ngược lại, hắn cũng nghi ngờ y như vậy với ta. . . . . .”
Nam Châu phủ thứ sử, đến giờ cơm, Thương Triều Tông tạm thời buông xuống công vụ trong tay, bước vào sảnh dùng cơm.
Mông Sơn Minh, Thương Thục Thanh, Phượng Nhược Nam đều ở đây, còn có La Đại An nữa.
Những người này hàng ngày đều cùng nhau ăn cơm, Mông Sơn Minh vốn không nguyện ý, nhưng do Thương Triều Tông mãnh liệt yêu cầu.
La Đại An có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm chung, tự nhiên là bởi vì đi theo Mông Sơn Minh, đương nhiên, trọng yếu nhất là vì phụ thân La An của hắn tử nạn, những người còn sống ở đây muốn cho phụ thân hắn một cái công đạo.
Về phần Phượng Nhược Nam, Thương Triều Tông vốn không nguyện ý ngồi chung với nàng, nhưng lại không chịu nổi những người bên cạnh khuyên bảo, cả đám tựa hồ đều đứng về phía Phượng Nhược Nam bên kia.
Trừ Mông Sơn Minh không đứng dậy được ra, những người khác đang ngồi thấy hắn đến đều đứng dậy chào.
Thương Triều Tông đảo mắt qua đám người chào hỏi một chút, trừ Phượng Nhược Nam ra, ngay cả ngừng lại giả đò ý tứ một chút cũng không có, phát hiện ra thiếu người, không khỏi hỏi: “Lam tiên sinh với Tiểu An đâu?”
Bên này tưởng hai người này đi cùng hắn, lúc này mới biết hai người này không đi cùng, Mông Sơn Minh lập tức lên tiếng phân phó, “Đại An, đi tìm xem Lam tiên sinh đang ở đâu đi.”
“Vâng!” La Đại An nắm hai cây thương không rời, lập tức chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, La Đại An chạy trở về, “Vương gia, Lam tiên sinh mời ngài ra ngoài một chút.”
Thương Triều Tông hơi kinh ngạc chút, chợt nhanh chân bước ra.
La Đại An cúi người kề sát tai Mông Sơn Minh thì thầm một trận, lại đẩy Mông Sơn Minh đi ra ngoài.
Thương Thục Thanh nhìn ra được là có chuyện, nếu bên này có chuyện cũng sẽ không né tránh giấu nàng, liền cũng đi theo ra ngoài.
Trong sảnh chỉ còn mỗi mình Phượng Nhược Nam ảm đạm ngồi đó, trong sảnh này cũng không còn ai khác, Lam Nhược Đình gọi mọi người rồi đi, vậy người họ muốn tránh né khẳng định chính là nàng.
Bây giờ nàng đã gầy đến nỗi không thành dạng, đâu còn thần thái của một vị nữ tướng quân năm đó, một thân công phu cũng đã buông xuống, đã không tập luyện nữa rồi.
Từ sau khi thảm kịch đó xảy ra, Thương Triều Tông liền tách ra ngủ riêng, Thương Triều Tông thậm chí mang theo hai mỹ cơ do nhà nàng tiến hiến cho, rêu rao đi qua trước mặt nàng, mà hai mỹ cơ do nhà nàng tiến hiến kia vì muốn rũ sạch quan hệ với Phượng gia, cực kỳ nịnh nọt Thương Triều Tông, cũng không cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì.
Nàng biết, nếu không phải bởi vì có Thiên Ngọc môn đè lấy, Thương Triều Tông đã sớm bỏ nàng.
Mà bị hai mỹ cơ kia khi nhục, nàng cũng chịu không có lên tiếng, nàng biết nếu nàng đi nói với Thương Thục Thanh, Thương Thục Thanh nhất định sẽ ra mặt giúp nàng.
Nhưng là nàng không nói, không có tố khổ trước bất kỳ ai.
Nàng không nói, hạ nhân trong phủ coi như biết cũng sẽ không đi nói, người nào không biết Phượng gia kém chút đã giết chết vương gia chứ, đều biết vương gia rất bất mãn với vị vương phi này.
Cái nhà này đều coi ý nguyện của Thương Triều Tông là chủ, dần dà bọn hạ nhân cũng bí mật đối xử rất bất kính với Phượng Nhược Nam.
Nhà mẹ đẻ cũng biết nàng ở chỗ này khẳng định sẽ không được tốt, mà giữa vợ chồng đã không còn đánh hay cũng chẳng có gây gỗ gì, Thiên Ngọc môn cũng không biết làm sao? Bành Hựu Tại cũng đã nhiều lần cho người qua gặp nàng, muốn mang nàng rời đi.
Thế nhưng nàng không đi.
Nhà mẹ đẻ muốn giết