Chương 554: Hái hoa
Edit: Luna Huang
Không nhắc đến chuyện này, Thọ Niên đích xác là đã quên mất, giờ nhắc lại tự nhiên là cũng nhớ rõ, số lần hắn gặp Ngưu Hữu Đạo cũng không nhiều, mà ấn tượng khắc sâu nhất vẫn là ở lần đầu tiên.
Đó là lần Ngưu Hữu Đạo mới tới nhà Phượng gia ở Quảng Nghĩa quận, lúc vào cửa cầu hôn cho Thương Triều Tông, khi đó Phượng Nhược Nam giận dữ động thủ, bị Viên Cương ngăn lại, Phượng Nhược Nam cùng Viên Cương bất phân cao thấp, hắn bèn xuất thủ tham gia, cho Viên Cương một chưởng.
Lúc đó cũng không muốn lấy mạng của Viên Cương, nhưng âm thầm xuống tay độc ác, coi như không chết cũng sẽ bị trọng thương, chủ tâm cố ý muốn cho đối phương một chút giáo huấn.
Ai ngờ kết quả có chút ngoài ý muốn, hắn xuất lực đả thương người, lại bị Viên Cương chịu được, lúc ấy liền có chút kinh ngạc với năng lực kháng đòn của nhục thân Viên Cương, cho nên ấn tượng khi ấy rất sâu.
Cũng nhớ rất kỹ Ngưu Hữu Đạo lúc ấy mắt lộ ra hung quang, hỏi hắn: Lão già, có phải đã chán sống rồi hay không?
Sau đó lại cảnh cáo hắn: Lão già, một chưởng này ta sẽ nhớ kỹ, về sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ cho lão cũng ăn của ta một chưởng thử xem thế nào.
Lúc ấy hắn cũng đáp lại một câu, lão nô chờ!
Lúc đó thật sự không có coi ra gì, mặc kệ khi đó dù là Thương Triều Tông, hay là Ngưu Hữu Đạo, hắn đều không có để vào mắt, hắn chỉ coi là đối phương nói mạnh miệng, tự tìm lối thoát cho bản thân mà thôi.
Nhoáng một cái, mấy năm đi qua, song phương lại tiếp tục so sánh với năm đó, Thọ Niên cũng chỉ có thể là âm thầm thổn thức, biết người ta xách chuyện này là ra có thể coi là thời điểm đòi nợ cũ tới, gật đầu nói: “Còn nhớ rõ!”
Chuyện này Bành Ngọc Lan cũng nhớ rõ, lúc trước là do nàng ra hiệu cho Thọ Niên động thủ, bèn rầu rĩ nói: “Ngưu Hữu Đạo, chuyện này không liên quan tới quản gia, là do ta. . . . . .”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không cần thiết phải giải thích nhiều, chính các ngươi tự nhìn mà xử lý, ta không miễn cưỡng.”
Viên Cương không ở đây, Quản Phương Nghi dự thính nghe vậy thì hiếu kỳ, cái gì mà thiếu một chưởng? Không biết ẩn giấu chuyện cũ gì đây.
Thọ Niên nói: “Chuyện của tiểu thư nếu ngươi có thể hỗ trợ, lão nô nguyện trả lại cho ngươi một chưởng kia.”
Bành Ngọc Lan bất an nói chen vào: “Thọ Niên!”
Thọ Niên mỉm cười: “Phu nhân, không có việc gì.”
Ngưu Hữu Đạo cũng không nói nhảm, đứng dậy tiến bước đến trước mặt Thọ Niên, ‘ầm!’ Giơ tay lên phách một chưởng đánh vào ngực Thọ Niên, đằng sau đó quay người vừa nói vừa đi, “Tiễn khách!”
Một chưởng kia động tĩnh cũng không lớn, Thọ Niên đứng yên tại chỗ, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không có.
Bành Ngọc Lan nhẹ nhàng thở ra, chỉ cho rằng Ngưu Hữu Đạo chỉ là ý tứ một chút, bằng tu vi của Thọ Niên, tùy tiện vỗ một chưởng như vậy hẳn là có thể tiếp nhận được.
Mà một chưởng này của Ngưu Hữu Đạo cũng tương đương với lời Thọ Niên nói, là đáp ứng hỗ trợ, khiến cho Bành Ngọc Lan có chỗ chờ mong.
Nhưng mà chờ đến khi ba người bọn hắn ra khỏi sơn trang, đột nhiên chân cẳng Thọ Niên như bị nhũn ra, thân thể lảo đảo một chút.
Một người khác đi theo tranh thủ thời gian đưa tay ra đỡ, phát hiện thân thể Thọ Niên mơ hồ đang phát run, chợ giật mình nói: “Sao vậy?”
Bành Ngọc Lan quay đầu lại, cũng phát hiện sắc mặt Thọ Niên không đúng, một bên đỏ lên, một bên trắng bệt, cũng lập tức đưa tay dìu dắt đỡ, kinh hãi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thọ Niên gắng gượng chống đỡ đi ra sơn trang, chỉ cảm thấy một bên người mình như rơi vào hầm băng, một bên người khác lại như gác ở trong bếp lửa nướng vậy, hai loại lực khác biệt ở thể nội làm rối loạn pháp lực của hắn, giọng run rẩy nói: “Thật là chưởng lực bá đạo! Mang ta xuống núi, tìm một chỗ an tĩnh điều tức.”
Bành Ngọc Lan cùng vị kia lúc này mới minh bạch, một chưởng kia của Ngưu Hữu Đạo nhìn như bình thường, nhưng kì thực lại có huyền cơ khác.
Vị đi theo khác kia lúc này mới một tay nắm cánh tay Bành Ngọc Lan, tay kia kéo Thọ Niên, cấp tốc bay lượn xuống núi.
Lôi Tông Khang đi theo tiễn khách, mắt nhìn thấy tình hình vừa rồi, khóe miệng co quắp lại một chút, hắn đối với cảm thụ của Thọ Niên tương đối có chút đồng cảm, biết được đại khái là đã có chuyện gì xảy ra.
Trong sơn trang, Quản Phương Nghi đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hiếu kỳ truy vấn: “Quản gia kia thiếu ngươi một chưởng là chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, năm đó hắn đánh Hầu Tử một chưởng, ta có nói qua là muốn đòi lại.”
“Ha ha, một mực nhớ kỹ, còn nói là không có gì? Ngươi thật đúng là thù dai.”
Ngưu Hữu Đạo không muốn giải thích, chuyện này đã qua, cũng không nói tới thù dai cái gì, lại nhớ thù này với Thọ Niên cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên chuyện này vẫn là có chút coi trọng, năm đó nếu một chưởng kia đánh hắn, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không cần thiết phải đòi như vậy nữa, nhưng người bị đánh chính là Viên Cương, hắn phải cho huynh đệ của mình một cái công đạo.
Hắn xuất thủ cũng có chừng mực, một chưởng kia không đến nỗi muốn mạng của Thọ Niên, nhưng để cho Thọ Niên chịu chút tội là tránh không khỏi rồi. . . . . .
Vài ngày sau, nhận được tin tức Đại Thiền sơn gửi đến, biết đại khái thời gian Hoàng Liệt sẽ đến phủ thành Nam Châu, bên này cũng xuất phát đi.
Phí, Hạ, Trịnh, ba vị chưởng môn cũng mang theo người cùng đi, Thiên Ngọc môn lăn, lợi ích Nam Châu một lần nữa sẽ phân chia lại, mặc kệ có thể làm chủ hay không, ba phái khẳng định phải tham dự để chứng kiến.
Nhà Tranh sơn trang bên này, một lần duy nhất xuất động tới bốn con phi cầm cỡ lớn.
Trên không trung bay lượn, nhìn xuống mặt đất bao la bên dưới, ba vị chưởng môn trên đường nói giỡn với nhau, đều có chút cảm khái, hay là lần đầu được hưởng thụ cái cảm giác này.
Đường dài bay đi, đợi đến khi bốn con phi cầm xuất hiện ở trên không trung phủ thành Nam Châu, đã kinh động đến tu sĩ trong phủ bay lên nóc nhà đề phòng.
Đợi cho xác nhận địch ta xong, phi cầm hạ xuống trong hoa viên, trưởng lão Đại Thiền sơn tạm thời tọa trấn ở đây là Hoàng Thông, ra mặt cùng Ngưu Hữu Đạo chào hỏi.
Những ân oán tại Vạn Thú môn kia đều đã đi qua, bây giờ, chí ít trước mắt, Đại Thiền sơn còn chưa có đứng vững chân tại Nam Châu, còn cần cùng Ngưu Hữu Đạo chung sống hoà hợp êm thấm.
Hoàng Liệt còn chưa tới, đoán chừng tới sang ngày mai mới đến, Ngưu Hữu Đạo bên này tận lực tới sớm một chút để nghênh đón, cho Hoàng Liệt đủ mặt mũi.
Ngưu Hữu Đạo sau đó lại giới thiệu đám người Phí Trường Lưu với Hoàng Thông.
Động tĩnh bên này rất nhanh kinh động đến mấy người Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình, còn có Mông Sơn Minh được đẩy trên xe lăn, toàn bộ mọi người đi tới nghênh đón.
“Đạo gia!” Một đám người mừng rỡ bái kiến, trong giọng nói của Thương Thục Thanh lộ ra hết sức vui sướng, trong đôi mắt sáng nhìn rạng ngời.
Thế nhưng Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ là khách khí gật đầu cười, hô lên một tiếng quận chúa mà thôi, chủ yếu là cùng Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh trao đổi nhiều vài câu.
Khiến Thương Thục Thanh có chút thất lạc, có thật nhiều điều muốn ân cần thăm hỏi, thế nhưng biết rõ thân phận, còn có nhiều người như vậy ở đây, không tới lượt nàng cùng Ngưu Hữu Đạo đàm luận chính.
Đằng sau đó, Ngưu Hữu Đạo tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhìn chung quanh một vòng, chợt hỏi: “Vì sao không thấy vương phi đâu?”
Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn trong lòng hơi động, khóe mắt cụp xuống.
Hắn mở miệng, nói muốn gặp Phượng Nhược Nam, Thương Triều Tông cũng chỉ đành sai người đi mời đến.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Nhược