Chương 555: Ra mặt chống lưng
Edit: Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo đưa tay lên sờ sờ cái trán, vẫn là lần đầu thấy người của Thương Triều Tông bên này dám đối với hắn như vậy.
Một tên hạ nhân mà thôi, ái thiếp của vương gia đã lên tiếng rồi, mấy tên thủ vệ lập tức như lang như hổ nhào tới.
Bất quá tên thủ vệ dẫn đầu trong đám phát hiện có điểm gì đó là lạ, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo có chút quen mặt, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ngưu Hữu Đạo, tiếng lòng đột nhiên run lên, khẩn cấp lên tiếng ngăn cả đám lại: “Dừng tay!”
Trong đám thủ vệ đã có người đưa tay nhấn lên trên người Ngưu Hữu Đạo, thủ vệ đầu lĩnh kia vội liên tục phất tay, “Không được vô lễ!”
Hai vị mỹ cơ nhíu mày, nhìn về phía tên đầu lĩnh kia.
Nơi xa có tu sĩ Đại Thiền sơn hiện thân, bị âm thanh gọi “người tới” của hai vị mỹ cơ kia kinh động, có điều sau khi nhìn thấy là Ngưu Hữu Đạo, cũng không có đi tới, chỉ là đứng ở xa xa nhìn, cũng có chút hiếu kỳ, Ngưu Hữu Đạo ăn mặc thành bộ dạng của một hạ nhân sai vặt như vậy là có ý gì.
Thủ vệ đầu lĩnh tiến lên thử hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu, “Ngài là Đạo gia?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn y phục trên người mình một chút, hỏi lại: “Mặc thành bộ dạng này rồi mà còn có thể nhận ra sao?”
Hắn còn muốn để chuyện tình lớn thêm một chút nữa, không nghĩ tới đã bị nhận ra.
Thủ vệ đầu lĩnh lúc này đầu đổ mồ hôi hột, tranh thủ thời gian chắp tay bồi tội, “Đạo gia, là chúng ta có mắt không tròng.”
Đạo gia, vương phủ này còn có thể có mấy người gọi là Đạo gia, rất nhiều người đã ngưỡng mộ cái danh xưng này từ lâu, nhưng lại chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói là hôm qua mới tới đây thôi.
Thật sự là thời gian Ngưu Hữu Đạo ở cùng một chỗ với Thương Triều Tông không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều ngăn cách riêng ra với Thương Triều Tông, lúc Ngưu Hữu Đạo ở tại chỗ Thương Triều Tông bên này cũng ít khi xuất đầu lộ diện.
Nếu là những lão nhân đi theo bên người Thương Triều Tông, những thân vệ năm đó đi theo từ kinh thành kia, khẳng định khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo là nhận ra liền.
Những năm này đi qua, những thân vệ kia cũng không có khả năng luôn một mực ở bên cạnh Thương Triều Tông, làm thân vệ cho hắn đến già.
Mà đám thân vệ kia, có ít người đã gặp nạn, còn những người còn sống, vào chính lúc Thương Triều Tông đang cần người, đại bộ phận đã được thăng tiến, được trao quyền, phái đến làm quan ở các nơi trong Nam Châu, giúp Thương Triều Tông quản lý nhân mã phía dưới, những người này đều là quan quân tâm phúc bên dưới của Thương Triều Tông cả.
Chỉ có một số nhỏ là đang còn ở lại chỗ vương phủ bên này, phụ trách hộ vệ sự vật trong vương phủ, những người này ở trong vương phủ bây giờ cũng đều là những nhân vật có mặt mũi, lúc đi ra ngoài vương phủ mà nói, trên toàn bộ địa bàn Nam Châu này ai cũng sẽ cho mấy phần mặt mũi, nên rất không có khả năng tới canh giữ hoa viên bên này.
Tóm lại, những lão nhân năm đó đi theo Thương Triều Tông kia, cuối cùng đã không có theo lầm người, những cái giá bỏ ra đều rất đáng giá, cùng Thương Triều Tông nước lên thì thuyền lên.
Thương Triều Tông đi càng xa, leo càng cao, tiền đồ của bọn hắn liền càng tốt, nếu như Thương Triều Tông đổ, bọn hắn cũng là người đầu tiên bị thanh tẩy, lợi ích cột chung một chỗ, cho nên đều tử trung với Thương Triều Tông.
Hai vị mỹ cơ kinh ngạc, Đạo gia? Chẳng lẽ vị này chính là Ngưu Hữu Đạo?
Hai người chưa thấy qua hắn, bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy, thí dụ như trong yến hội ngày hôm qua, hai người còn chưa có tư cách góp mặt.
Mặc dù đều là nữ nhân của Thương Triều Tông, nhưng chính thất là chính thất, thiếp thất là thiếp thất, thứ danh phận này đã chú định trước rất nhiều thứ.
Cái gì gọi là danh phận? Nói ngắn gọn chính là danh chính ngôn thuận!
Trường hợp chính thức, mặc kệ ngươi có dáng dấp đẹp mắt hay không, người cùng tôn quý khách bình khởi bình tọa nhất định phải là chính thất, nhất định phải là nữ chủ nhân. Người có thân phận nhất định, sẽ rất chú ý tới cái này, thiếp thất chỉ có thể làm nền ở trường hợp không chính thức mà thôi.
Huống chi hai người này kỳ thật vẫn còn chưa tính là thiếp thất của Thương Triều Tông nữa, mặc dù thực tế đã không khác gì là thiếp thất của Thương Triều Tông rồi, thế nhưng dù sao thì Thương Triều Tông vẫn còn chưa có chính thức cưới.
Đối với Thương Triều Tông mà nói, ánh mắt của hắn không có giới hạn ở mỗi Nam Châu, hiện tại vẫn chưa tới lúc để hắn ham hưởng lạc hay nạp thiếp, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Nhưng đây là mục tiêu mà hai nữ nhân này phấn đấu.
Được biết vị này có thể chính là người trong ‘truyền thuyết’ ở sau lưng vương gia kia, hai người có chút bối rối, bước đi qua, Ngọc Nương tâm thần bất định, bất an thử hỏi, “Ngài là Ngưu Hữu Đạo, Đạo gia ạ?”
Ngưu Hữu Đạo: ” ‘Đạo gia’ thì không dám nhận, tại hạ là Ngưu Hữu Đạo. Trước kia ở tại vương phủ chưa từng thấy qua hai vị, xin hỏi hai vị là…?”
Hai nữ có cảm giác khóc không ra nước mắt, một nhân vật lớn như ngài vậy, đi mặc quần áo của hạ nhân sai vặt làm gì? Bèn tranh thủ thời gian hành lễ, “Ngọc Nương, Uyển Nương, bái kiến Đạo gia.”
“Ngọc Nương, Uyển Nương?” Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm hồ nghi, tựa hồ có chút không hiểu, quay đầu lại hỏi thủ vệ đầu lĩnh kia, “Chưa nghe nói qua, ai vậy?”
Thủ vệ đầu lĩnh kia xấu hổ, có chút không tiện giải thích, nói là thiếp thất của vương gia cũng không phải, hơi do dự một chút, nhắc nhở, “Là người của vương gia, hai vị tiểu phu nhân.”
“À!” Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy thì ngược lại là ta đã mạo phạm rồi.”
“Không có, không có, là tiện thiếp có mắt không tròng, mạo phạm Đạo gia.” Hai nữ cuống quít bồi tội.
Ngưu Hữu Đạo không để ý tới, nói với vị hộ vệ đầu lĩnh kia: “Làm phiền xin mời vương phi tới một chuyến.”
“Vâng!” Thủ vệ đầu lĩnh tranh thủ thời gian chạy đi, cấp tốc đi báo cho Phượng Nhược Nam biết.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Nhược Nam đi vào, thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng cùng một chỗ với hai nữ nhân có vẻ đang thấp thỏm lo âu kia, còn chưa biết là có chuyện gì, tiến bước tới chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo cũng liền kể lại chuyện vừa rồi, xong xin bồi tội với Phượng Nhược Nam vị nữ chủ nhân ở trong nhà này.
Phượng Nhược Nam khó mà nói gì về chuyện của hai nữ nhân này, nghe xong cũng không lên tiếng hay tỏ thái độ gì, ngược lại hai vị mỹ cơ thì liên tục bồi tội.
Thấy tình hình như này, thái độ của Phượng Nhược Nam làm cho Ngưu Hữu Đạo không có chỗ phát lực, Ngưu Hữu Đạo cũng liền không nhiều lời thêm, cũng không còn hứng thú tiếp tục đi dạo hoa viên nữa, bỏ đi.
. . . . . .
Trong tiểu viện, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn chống tay, rèn luyện lực cánh tay.
La Đại An xách thùng nước nóng từ bên ngoài bước nhanh đi vào, đến cạnh xe lăn, bẩm báo: “Sư phụ, xảy ra chuyện, vừa rồi nghe nói ở trong hoa viên, Đạo gia phát sinh xung đột với hai vị thiếp thất của vương gia, vương gia cùng Lam tiên sinh đã nghe được, đang tiến đến đó hỏi thăm, ngài có muốn đi tới xem một chút hay không?”
Mông Sơn Minh từ từ giảm bớt lực cánh tay, ngồi xuống lại trên xe lăn, hơi trầm mặc một chút, lắc đầu, “Ta không đi, ngươi đi hỏi thăm một chút xem coi có chuyện gì.”
“Vâng!” La Đại An gật nhẹ đầu liền chạy đi, người trẻ tuổi đều ưa thích náo nhiệt, đối với loại chuyện này đều cảm thấy rất hứng thú.
. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo từ từ lững thững trở lại khách viện, lúc này gặp Quản Phương Nghi đang đi cùng Thương Thục Thanh ôn chuyện.
Thấy Ngưu Hữu Đạo ăn mặc dạng này trở về, Thương Thục Thanh kinh ngạc, Quản Phương Nghi thì càng hết sức hớn hở, “Ta nói này Đạo gia, ngươi đây là đang diễn trò gì nữa à!”
“Đừng nói nữa.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo.
Ba người cùng vào trong đình, đang ngồi nói chuyện, thì Thương Triều Tông