Chương 557: Chỉ có thể là giả bộ hồ đồ
Edit: Luna Huang
Mông Sơn Minh hỏi ngược lại một câu, “Gả cho ai?”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo không trả lời được, gả cho ai đúng là vấn đề thật.
Bộ dạng Thương Thục Thanh ở đây đã không còn phải là vấn đề xấu hay không xấu nữa, mà là quá dọa người đi, người bình thường thì sẽ không có ai dám cưới.
Đương nhiên, bằng quyền thế địa vị của Thương gia bây giờ, cũng không sợ không gả ra ngoài được, nhưng gả cho một người không được bình thường, hoặc vì mưu đồ phú quý, thì Ngưu Hữu Đạo hắn cũng không nói ra miệng được.
Bên ngoài đàn ông ăn không no bụng đói có mà đầy, nên chỉ cần có thể ăn no bụng, đoán chừng là ngay cả heo mẹ cũng cưới luôn, huống chi đây còn có vinh hoa phú quý nữa. Thế nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một quận chúa, người lại thông minh, cầm kỳ thi họa các thứ đều biết, lại không phải thiếu ăn thiếu mặc, chỉ cần dựa vào phần nội tình đó, tùy tiện gả cho tên đàn ông chết đói thì hơi quá, trình độ không ngang nhau, chênh lệch quá lớn, sinh hoạt ở chung lại thành ra là chịu tội. Đối diện với một người chỉ biết lấp đầy bao tử, thì cũng đừng trông cậy người ta có thể có tu dưỡng, có thể không chê bai dung mạo của ngươi.
Mông Sơn Minh thở dài: “Quận chúa nói, đời này nàng sẽ không lấy chồng.”
“Không lấy chồng? Cái này. . .” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha hai tiếng gãi gãi cái mũi, “Lấy chồng chưa hẳn là tốt, mà không lấy chồng thì cũng chưa hẳn là không tốt, nhưng cả một đời người lại không lấy chồng, thì đời này sẽ lưu lại một tiếc nuối thật lớn, tốt xấu gì vẫn phải nên kinh lịch qua một chút mới biết được lựa chọn của bản thân mình. Chưa có lấy qua, liền đã nói không lấy tốt, không khỏi cũng quá gượng ép đi.”
Mông Sơn Minh gật đầu, “Lần này đến, chính là muốn cùng Đạo gia thương lượng việc này.”
Ngưu Hữu Đạo ‘a’ một tiếng, “Vậy là đã tìm được lương phối cho quận chúa rồi?”
Mông Sơn Minh lắc đầu: “Không phải nói cái này, mà là nói về mặt của quận chúa, quận chúa cũng không phải trời sinh xấu xí vậy, cái bớt giống như ác ban trên mặt chính là do người làm.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, “Ai lại làm ra chuyện thất đức đến bực này luôn vậy?”
Mông Sơn Minh sửng sốt một chút, khoát tay, “Không liên quan gì đến thất đức cả, người gieo cái bớt lên trên mặt quận chúa này cũng không phải là ai khác, chính là lệnh sư ngài Đông Quách Hạo Nhiên.”
“Là ông ta?” Ngưu Hữu Đạo càng thêm kinh ngạc, không nghĩ tới người hắn vừa mắng thất đức chính mình cái vị gọi là sư phụ của hắn kia, hỏi lại “Vì sao ông ấy muốn hại quận chúa?”
“Cũng chưa nói tới làm hại. Khi xưa lúc quận chúa vừa ra đời, cả ngày khóc lóc nỉ non không ngừng, tiên vương tìm lương y khắp nơi cũng thúc thủ vô sách, vừa đúng lúc ấy lệnh sư đi vào, vương gia liền mời lệnh sư tới xem xét hỗ trợ. . . . . .” Mông Sơn Minh đem tiền căn hậu quả chuyện năm đó kể lại.
“Lại có loại chuyện này luôn?” Ngưu Hữu Đạo nghe kể xong nhíu mày nói thầm, “Nghịch thiên cải mệnh, ‘trước ngọt sau đắng’, đổi thành ‘trước đắng sau ngọt’, thật hay giả vậy? Loại lời này mà các ngươi cũng tin sao?”
Mông Sơn Minh thở dài: “Chuyện này nghe đúng là có chút huyền diệu khó giải thích, thế nhưng sự thực đúng là như vậy, sau khi gieo cái bớt này xuống rồi, quận chúa thật sự đã ngừng khóc lóc nỉ non, hơn nữa còn tươi cười ra tiếng. Về sau chuyện tình tựa hồ cũng xác nhận như lời lệnh sư nói, với lại thử nghĩ, nếu không phải dung mạo quận chúa có vấn đề, sợ là 15~16 tuổi liền đã lấy chồng, sau đó vương phủ gặp phải tai kiếp không biết hậu quả sẽ thế nào nữa, có thể nói quận chúa đúng là tránh thoát được một kiếp a!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, cảm thấy tựa hồ cũng có chút đạo lý, Ninh vương xảy ra chuyện, bao nhiêu người nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, khi đó hạ tràng của Thương Thục Thanh sẽ như thế nào không cần phải nói, coi như chưa có lấy chồng, nếu nàng thật sự là nữ tử có dung mạo, còn không biết sẽ phải gánh chịu khuất nhục gì nữa, nói là tránh thoát được một kiếp cũng không đủ.
Nghe được chuyện này, hắn tựa hồ minh bạch được một chút gì đó, thử hỏi: “Vậy Mông soái tới là muốn bảo ta hóa giải ác ban trên mặt quận chúa phải không?”
Mông Sơn Minh: “Đạo gia thừa nhận truyền thừa của Đông Quách tiên sinh, nếu đây là ‘nhân’ Đông Quách tiên sinh gieo xuống, chắc hẳn Đạo gia sẽ có biện pháp chấm dứt phần ‘quả’ này. Chỉ cần quận chúa khôi phục dung mạo bình thường, chắc hẳn không khó tìm được lương phối.”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Các ngươi cũng không phải là không biết, thời điểm ta gặp ông ấy, chưa nói được mấy câu ông ấy liền chết, căn bản là không có truyền thừa cho ta cái gì cả, ta bị giam lỏng ở tại Thượng Thanh tông, cũng không có học được cái gì, thật sự không biết biện pháp hóa giải thứ này. Nếu không như vậy đi, cũng không vội giải quyết nó, đợi ta tìm cơ hội thích hợp, đi hỏi mấy người Thượng Thanh tông một chút thử, xem bọn hắn có biện pháp gì hay không, nếu như có thể thực hiện, ta nhất định bắt Thượng Thanh tông trả lại cho quận chúa khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn.”
“Cũng chỉ có thể như vậy. . . . . .” Mông Sơn Minh gật nhẹ đầu, có mấy lời đến cửa miệng vẫn là nhịn được không nói ra.
Phát hiện ý nghĩ của chính mình bao gồm cả mấy người vương gia dù sao đi nữa cũng hơi là mong muốn đơn phương, trước mắt tướng mạo quận chúa như này, bằng thân phận địa vị của đối phương bây giờ, muốn bắt đối phương tiếp nhận khó tránh khỏi có chút ép buộc,
Chuyện đến chân vẫn cảm thấy xách loại chuyện này ra nói không được thích hợp, lỡ nói toạc ra mà đối phương cự tuyệt, thì tất cả mọi người đều xấu hổ.
Ngẫm lại vẫn là quyết định theo như lời đối phương nói vậy, xem xem Thượng Thanh tông có thể chữa trị ác ban trên mặt quận chúa được không, rồi lại nói sau.
Nghĩ xong liền bỏ chuyện này qua một bên, cười nói: “Đạo gia cũng biết mà, quận chúa đã quá quen với dung mạo của nàng rồi, cũng không phải là người thích náo nhiệt nữa, ở Thanh Sơn quận hay là ở phủ thành, đối với quận chúa mà nói đều là như nhau cả. Mà quận chúa ở lại chỗ Đạo gia bên kia cũng có thể làm người trung gian cho bên này, có chuyện gì có thể nhờ quận chúa câu thông cho hai bên luôn.”
Ngưu Hữu Đạo hơi có vẻ do dự, có một số chuyện lòng dạ biết rõ, thế nhưng cũng không dám xuyên phá, chỉ có thể là giả bộ hồ đồ, cuối cùng vẫn là gật nhẹ đầu.
Thấy hắn đáp ứng, Mông Sơn Minh liền không còn nói gì nữa, lảng sang chuyện khác, “Vừa nhận được tin tức từ phía Kim Châu bên kia, Hải Như Nguyệt đã sinh hạ được một đứa nhi tử, không biết có ảnh hưởng kết minh của song phương hay không.”
Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn, “Nàng ta không phải mới kết hôn với Lê Vô Hoa được chừng nửa năm thôi sao? Nhanh như vậy liền đã sinh rồi, sinh non sao?”
Mông Sơn Minh: “Nói là sinh non, nhưng căn cứ một chút tin đồn nghe được, hẳn là không phải sinh non, có lẽ đã sớm có câu kết với Lê Vô Hoa rồi.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha lắc đầu, “Nữ nhân này thật đúng là, thế mà dùng loại phương thức này để tự bảo vệ mình. Việc kết minh hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần Kim Châu duy trì trạng thái tự lập, liền sẽ không dễ tuỳ tiện bỏ