Chương 558: Ý tốt của Long Hưu
Edit: Luna Huang
Có phi cầm lui tới Thanh Sơn quận, thiên sơn vạn thủy đều có thể bay thẳng tắp đi qua, chút đoạn đường trong Nam Châu cảnh nội ấy cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Sơn thủy vẫn như cũ, Nhà Tranh sơn trang cũng vẫn vậy.
Sau khi hạ xuống đất, Thương Thục Thanh ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy ở trên một tòa lầu các, có hình bóng một nữ tử đang hồn nhiên ngồi trên lan can, một tay bê hộp cơm, một tay cầm cái chân gà gặm, ngoài miệng dính đầy mỡ bóng nhẫy, hai chân đung đưa trên không trung.
Nữ nhân đang gặm đùi gà cũng đã nhìn thấy nàng, hai mắt cũng chỉ liếc một cái, tựa hồ cũng không coi ra gì, tiếp tục đung đưa hai chân gặm ăn thức ăn của mình.
Viên Cương đi đến chào, “Quận chúa đến rồi.”
“Viên gia.” Thương Thục Thanh gật đầu cười chào lại, rồi nhìn về phía nữ tử trên lầu các, hiếu kỳ hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Ngân nhi.”
“Ngân nhi?”
Viên Cương cũng không nói gì nhiều, đưa tay lấy túi hành trang của Thương Thục Thanh trên tay người đi theo mang giúp, rồi mời Thương Thục Thanh đi vào cùng hắn, “Gian phòng của quận chúa đã được thu dọn xong rồi.”
Thấy hắn không nói gì nhiều thêm, Thương Thục Thanh cũng liền không hỏi nữa, bất quá vẫn nhắc tới một việc, “Đệ muội của Ngọc Thương tiên sinh có ở đây không? Trước khi đến đây, ca ca ta có bàn giao, bảo ta thay mặt tới bái kiến một chút.”
Viên Cương: “Cất đồ đạc xong rồi nói sau.”
“Ừm.” Thương Thục Thanh gật đầu, đi theo hắn.
Hạ Lệnh Phái đang ngồi ở trong đình, ôm tập thơ gật gù đắc ý, nhìn miệng có vẻ như đang còn lẩm bẩm, chắc là đang học thuộc lòng tập thơ trong tay.
Lão sư nói, nếu có thể đọc ngược trôi chảy như đọc xuôi là vượt qua, nhưng cái độ khó này thật sự là quá lớn, rất khó đọc thuộc.
Trang Hồng đi dạo loanh quanh ở bên ngoài đi vào, nhìn thấy nhi tử đang học, liền không đi tới gần quấy rầy, lão tăng đang quét rác trong viện dừng tay, chắp tay trước ngực chào lễ.
Trang Hồng khẽ gật đầu.
Nàng ở trong này đích thật là được tự do, thoải mái ra vào tự nhiên, nếu muốn đi quận thành cũng chỉ cần nói một tiếng, lập tức có người an bài xe ngựa ở dưới chân núi đưa nàng đi, đi theo nàng du ngoạn ở trong thành.
Đã rất lâu rồi nàng chưa được hưởng thụ qua loại cảm giác tự do tự tại này, toàn thân từ thể xác đến tinh thần, đều được buông lỏng.
Mà nhìn thấy mấy hòa thượng chắp tay trước ngực chào trước mắt, khiến cho nàng đối với điền trang này có loại cảm giác nói không thành lời.
Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, có một cái trang viên mà toàn bộ hạ nhân đều là tăng nhân.
Một thân tăng bào, ôn hòa chắp tay trước ngực, ở nơi này lúc nào cũng có thể gặp được tình huống đó.
Tiếng chuông tiếng mỏ, thỉnh thoảng sớm chiều còn có thể nghe được tiếng tụng kinh, khiến cho nội tâm người ta dù có nóng nảy cũng đều giảm đi bớt, cõi lòng dâng lên một cỗ cảm giác điềm tĩnh tường hòa.
Mà không chỉ có mỗi hòa thượng thành kính chăm sóc người khác, nơi này còn có mỹ thực* mà nàng chưa từng bao giờ được nếm qua, còn có rượu ngon nhất nữa. (* thức ăn ngon)
Chủ nhân của nơi này, vị lão sư của nhi tử, chân chính là người để nàng hiểu được sống là như thế nào, thức ăn ngon đồ uống tốt, lại có một đám hòa thượng tô điểm, quá là đủ ý cảnh, thật tuyệt!
Lại hồi tưởng lại đám người Ngọc Thương tiên sinh dẫn nàng đi theo đã lâu, so sánh một chút với bên này, phát hiện những người kia sống kiểu gì cứ như là hành xác vậy.
Trên thực tế, đối với đám người Ngưu Hữu Đạo mà nói, thì không có cái cảm giác này, Ngưu Hữu Đạo cũng chưa từng nghĩ tới bắt một đám hòa thượng đến để tô điểm cuộc sống, chỉ là trùng hợp bên người có một đám hòa thượng mà thôi.
Cùng đồng dạng cảm thấy nơi này thật tuyệt còn có cả Thương Thục Thanh, vừa thoát ly khỏi phủ thứ sử đề phòng sâm nghiêm, quay trở lại nơi này, cảm thụ hoàn cảnh nơi này rồi, cả người cũng đều cảm thấy thư thái.
Viên Cương bồi theo nàng đi tới bên này, rồi giới thiệu hai mẫu tử cho Thương Thục Thanh làm quen.
Một phen khách khí là không tránh khỏi, cũng quấy rầy Hạ Lệnh Phái học tập.
Hạ Lệnh Phái đối với dung mạo của Thương Thục Thanh phải nói là có chút kinh động như gặp phải người trời, trên đời này lại có nữ nhân có khuôn mặt khủng bố như vậy ư, tránh nhìn thẳng sợ khiến người ta chú ý, nên nhất thời chân tay luống cuống, nói chuyện cũng chẳng có trật tự gì.
Thương Thục Thanh được biết tập thơ trong tay đối phương là của Ngưu Hữu Đạo viết, có chút không nhịn được, thử lên tiếng hỏi, “Công tử có thể cho ta mượn tập thơ trên tay xem qua một chút được không?”
“Được.” Hạ Lệnh Phái gật đầu liên tục, hai tay dâng lên, “Mời quận chúa xem.”
Thương Thục Thanh cảm ơn, đưa tay cầm lấy tùy tiện lật một trang, thấp giọng đọc lên những chữ viết dòng đầu tiên, “Đường đi khó! Đường đi khó! Nhiều lối rẽ, nay biết ở đâu? Cưỡi sóng, phá gió, sẽ có ngày, buồm mây thẳng tắp vượt biển cả. . .” (* Đường ca hành 2)
Ánh mắt ngưng ngưng, lại nhìn xuống dưới, tiếp tục ngâm đọc: “Minh nguyệt có tự bao giờ? Nâng cốc hỏi trời xanh. Không biết thiên cung trên trời, đêm nay là năm nào. . . . . . Người có bi hoan ly hợp, Trăng có tỏ mờ tròn khuyết, chuyện xưa khó trọn đầy. Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm chung thuyền quyên. . . . . .” (*Thủy điệu ca đầu – Trung thu)
Ngâm xong, cả người đã rơi vào trong ý cảnh của thơ từ, trông bộ dạng có mấy phần ngây dại.
Hạ Lệnh Phái đã thuộc nát ở trong bụng rồi nghe lại cũng thổn thức lắc đầu, đối với tài hoa của lão sư quả thực là phục sát đất.
Trang Hồng đã đọc xong hết thơ từ trong tập của thơ nhi tử học rồi cũng cảm thán, “Tiên sinh là người lịch sự tao nhã.”
Không khen còn tốt, vừa khen như thế một cái, Viên Cương đang đứng một bên vẻ mặt có tỉnh mấy cũng không chịu nổi, thần sắc run rẩy không thôi, gặp qua người không biết xấu hổ, còn chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ đến mức như Đạo gia vậy. . . . . . (*đạo thơ của người ta mà- kaka)
Tiêu Dao cung, đệ tử đi thông báo quay trở lại, đưa tay mời Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi đang chờ ở ngoài cổng sơn môn đi vào.
Một đường bay lượn, đã tới trên đỉnh chủ phong*, trước mắt là khu kiến trúc liên miên tựa như tiên cảnh vậy.(* ngọn núi chính)
Đệ tử dẫn đường lui ra, giao lại cho người tiếp đón, cũng là người Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đã có quen biết, đệ tử ruột của Long Hưu, Dịch Thư.
“Đi theo ta.” Dịch Thư mặc kệ hai người khách khí chào hỏi, tựa hồ giống như không nghe thấy hai người đang khách khí chào hỏi vậy, lãnh đạm cho câu liền quay người bước đi.
Hai người nhìn nhau, chỉ có thể là đuổi theo, đi thẳng tới một chỗ thung lũng hoa đầy hoa tươi nở rộ bốn mùa, rồi đi tới một chỗ lầu đài đình ngọc thấp thoáng.
“Chờ đó.” Dịch Thư cho câu nói xong lại đi.
“Ta làm sao cảm giác vị này luôn nhìn chúng ta giống như không vừa mắt ý.” Quản Phương Nghi thì thầm bên tai Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo cũng có cảm giác này, lúc ở tại Vạn Thú môn cũng đã cảm giác được, lúc trước hắn cũng không nghĩ là sẽ tới Tiêu Dao cung, thế nhưng là Hoàng Liệt đã chuyển lời mời rồi.
Long Hưu đã lên tiếng, hắn không đến không được thỏa đáng lắm.
Không biết là có chuyện gì, nên vẫn kiên trì đi tới.
Chờ một hồi lâu sau, đại môn khảm vàng sơn son của khu đình ngọc mở ra, Long Hưu bước ra, đi theo phía sau là Dịch Thư.
“Ha ha, Hồng Nương cũng tới à, đã để hai vị đợi lâu.” Long Hưu cười thoải mái, lên tiếng chào hỏi.
“Gặp qua cung chủ.”