Chương 561: Già mới có con
Edit: Luna Huang
Cái gọi là bí địa, chính là chỉ sơn thôn nơi đám người Mông Sơn Minh ẩn thân trước kia.
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, đã nghe, mạch suy nghĩ lại có chút bay xa, hỏi lại: “Ngươi nói xem Thiệu Bình Ba này có lợi hại hay không, dưới tình huống người đang ở tại Bắc Châu, tin tức không được linh thông, thế mà có thể đưa ra được đánh giá là Triều Thắng Hoài của Vạn Thú môn đã bị ta khống chế.”
Hắn biết được chuyện này cũng là từ sau khi hợp tác với Đại Thiền sơn bên kia, cũng không phải Đại Thiền sơn chủ động nói cho hắn biết, loại chuyện không có chứng cứ này, còn liên lụy tới cao tầng của Vạn Thú môn nữa, Đại Thiền sơn sẽ không chủ động đi nói lung tung. Mà do sau khi hắn hỏi thăm kỹ càng chi tiết về những gì Thiệu Bình Ba làm, trước khi tên đó thoát chạy khỏi Bắc Châu, để suy đoán xem Thiệu Bình Ba đi đâu, trong lúc vô tình lại biết được.
Lúc đó chân chính là bị kinh diễm một phen, cũng càng thêm kiên định quyết tâm truy sát đến cùng, thế nhưng vẫn là bị Thiệu Bình Ba trốn thoát được.
Quản Phương Nghi không biết hắn nhắc tới cái này để làm gì, “Ý ngươi muốn nói là Thiệu Bình Ba sẽ tham gia vào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có chứng cứ, hắn muốn tham gia vào cũng cần phải cân nhắc, hiện tại tinh lực của hắn chủ yếu cũng không đặt ở trên người ta. Hắn có tham gia vào hay không cũng không nói trước được, nhưng sợ tên Triều Thắng Hoài kia ngược lại đã nôn nóng lắm rồi, có khả năng sẽ không thèm đếm xỉa gì hết chạy đi tìm ta, thông báo cho trong nhà biết, nếu Triều Thắng Hoài có tìm đến, lập tức bắt hắn đưa tới đây cho ta.”
Quản Phương Nghi dạ, nói tiếp: “Còn có một sự kiện, tên Tống Thư kia vẫn còn chưa có được áp giải tới kinh thành, liền đã bị triều đình thả rồi. Theo tin tức vương gia bên kia truyền đến, nói người vừa đưa ra khỏi Nam Châu tới giao cho người Định Châu không lâu sau, thì Định Châu liền thả ra ngoài. Trong tin tức vương gia truyền đến có nói, vụ án Tống gia diệt môn vẫn còn chưa có tra ra, việc này nếu không có triều đình chỉ vẽ, thứ sử Định Châu Tiết Khiếu sẽ không làm như thế. Thám tử của vương gia bên kia cũng có chú ý tới, Tiết Khiếu công nhiên phái người hộ tống Tống Thư đi tới kinh thành.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha hai tiếng, “Một chút che giấu cũng không có, xem ra triều đình đã không kịp chờ đợi muốn vạch mặt với Nam Châu rồi, một chút mặt mũi cũng không cho. Liên hệ phía Hiểu Nguyệt các bên kia, chặn người lại trên đường, bao gồm cả người của Tiết Khiếu nữa, cùng xử lý luôn, mang thủ cấp về ném trả cho Tiết Khiếu đi.”
Quản Phương Nghi nhíu mày, “Xử lý liền xử lý, cần phải phiền toái như vậy chi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Một khi đã vạch mặt, Định Châu chính là tuyến đầu tiến công Nam Châu, cho Tiết Khiếu một chút cảnh cáo với chút chấn nhiếp cũng không có gì là không tốt. Triều đình muốn đánh mặt ta, ta nhất định cũng phải thể hiện ra cường thế, ai cho phép bọn hắn muốn thả liền có thể thả được sao?”
Quản Phương Nghi, “Ngươi bên này thì triệu tập nhân thủ Hiểu Nguyệt đến, bên kia lại sai người Hiểu Nguyệt các đi cướp người, ngươi coi Hiểu Nguyệt các là cái gì, người ta có thể nghe lời ngươi sao?”
“Không phải bọn hắn có thể nghe lời ta hay không, mà là bọn hắn muốn trói ta cho chặt. Ngươi yên tâm, Hiểu Nguyệt các sẽ làm hết sức, bọn hắn ước gì bắt được nhược điểm của ta nhiều hơn một chút.”
“Bị người ta bắt lấy nhược điểm, ngươi đã suy tính tới hậu quả sau này hay chưa?”
“Hồng Nương, thực lực của chúng ta quá yếu, thế cục sắp gặp phải không cho phép chúng ta lo được lo mất. Ta cũng không muốn bị người ta nắm cán, nhưng nếu không chịu bỏ ra hi sinh nhất định, nếu có chút thua thiệt mà cũng không chịu ăn, thì sẽ bị ăn thua thiệt càng lớn hơn. Thôi, không nói cái này nữa, người Hiểu Nguyệt các khi nào thì có thể đến?”
“Cũng nhanh, khi nào đến sẽ gửi tin tức cho chúng ta. Ngươi triệu tập nhân thủ Hiểu Nguyệt các đến bên này để làm gì? Lo lắng Hải Như Nguyệt tìm ngươi tính sổ sách à?”
“Hải Như Nguyệt rảnh mới đi tìm ta tính sổ sách ấy, có điều chỉ cần ta dám lộ diện ở nơi này, có khả năng sẽ có người thương nhớ ta, không ngại thử thăm dò sâu cạn ra sao luôn, để tính toán chuẩn bị cho sau này. . . Nghe Phương Triết nói, không ngoài dự liệu, sứ thần chư quốc trên cơ bản đều đang trên đường đến Kim Châu chúc mừng, chúng ta không thể ngồi chờ triều đình động thủ, bị động ứng phó như vậy được, không ngại dùng công làm thủ đi!”
“Dùng công làm thủ?”
Ngưu Hữu Đạo không giải thích, nhìn Quản Phương Nghi đang giả dạng bà nông phụ từ trên xuống dưới một chút, cười nói: “Mặc thành như này nhìn thật đẹp mắt, chỉ là da thịt hơi trắng một chút, không giống lắm.”
Chính bản thân hắn giả cũng chẳng giống gì, hai người đều ăn mặc như nông phu bình thường, cùng dịch dung, giả trang thành đôi vợ chồng, nếu không giả đóng vai như vậy mà ở trong thôn trang này, thì nhìn quá chói mắt.
“Xì!” Quản Phương Nghi ‘xì’ một tiếng.
. . . . . .
Kim Châu, trong phủ thứ sử, Triệu Sâm mặc một thân trang phục hoạn quan chính thức, đứng sừng sững trong đình viện, khoác một bộ áo choàng, phía sau lưng có mấy tên tùy tùng đi theo.
Đối diện, một loạt đệ tử Vạn Động Thiên Phủ nhìn cảnh giác.
Lê Vô Hoa từ hậu viện đi ra, đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm trận thế người bên này một lúc, sau đó mới chậm rãi đi tới, chắp tay nói: “Triệu công công đích thân tới, cáo lỗi không có tiếp đón được từ xa.”
Triệu Sâm lạnh lùng nói: “Ta phụng mệnh thái hậu tới thăm trưởng công chúa, các ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao? Là không để thái hậu vào mắt, hay là muốn tạo phản đây?”
“Triệu công công nói quá lời.” Lê Vô Hoa khoát tay cười cười, lắc đầu tỏ vẻ thật có lỗi, “Cũng không phải là không cho Triệu công công gặp công chúa, mà là công chúa đang kỳ hậu sản, người đang yếu, không chịu được phong hàn, đại phu đã dặn dò cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được cho công chúa gặp khách. Ta nghĩ thái hậu nhất định cũng sẽ vì nghĩ cho nữ nhi của mình, mà nghe theo lời đại phu an bài, Triệu công công ngươi nói xem có đúng hay không?”
Cái này tự nhiên chỉ là lấy cớ, tại trước khi chưa làm không rõ sau cạn tất cả người của đối phương, hắn không dám mạo hiểm để cho những người này đi gặp Hải Như Nguyệt, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện Hải Vô Cực không có ý tốt với bên này cũng không phải là bí mật gì.
Bây giờ Hải Như Nguyệt đã trở thành lão bà của hắn, còn sinh nhi tử cho hắn, hắn làm sao có thể không chú ý bảo hộ được.
Triệu Sâm lặng yên một hồi, phía trên bảo hắn đến, cũng bởi vì thân phận của hắn có đủ phân lượng, không nghĩ tới ngay cả gặp mặt Hải Như Nguyệt cũng không được gặp.
Bất quá cũng không có miễn cưỡng, biết có miễn cưỡng cũng vô dụng, càng miễn cưỡng người ta càng hoài nghi hắn có quỷ, càng sẽ không cho hắn đi gặp, làm không tốt còn xấu chuyện, liền hỏi: “Trưởng công chúa ở tuổi này còn sinh con, ta muốn biết tình trạng thân thể của trưởng công chúa trước mặt như thế nào, khi trở về cũng tiện báo cáo lên cho thái hậu biết.”
Lê Vô Hoa cười ha ha nói: “Sinh con ở tuổi này đúng là hơi muộn một chút, có điều cũng may thể chất của trưởng công chúa cũng không tệ, Vạn Động Thiên Phủ chúng ta cũng không phải ăn chay, dốc lòng điều dưỡng, vì thế thân thể của trưởng công chúa rất tốt, thỉnh cầu giúp nhắn lại cho Thái hậu, nói rằng hết thảy đều mạnh khỏe, không cần phải lo lắng.”
Triệu Sâm nâng một tay đưa lên qua vai vẫy vẫy, phía hai bên sau lưng có hai người bê hai cái hộp tiến dâng lên, hắn nói: “Đây là chút lễ vật thái hậu phân phó mang cho trưởng công chúa, làm phiền chuyển giao lại cho trưởng công chúa giúp.”
“Cũng được.” Lê Vô Hoa nhẹ gật đầu, cũng vẫy vẫy