Chương 562: Dị biến
Edit: Luna Huang – Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ và donate truyện nhé.
Ánh mắt chuyển qua, thấy Hải Như Nguyệt đang thất thần, ngay cả hắn đi tới sát bên người mà cũng không biết, bèn lên tiếng hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng điệu khi nói chuyện với nàng cũng đã thay đổi, trong giọng nói nguyên bản tràn ngập uy áp hoặc mang đầy vị trêu tức và đùa bỡn.
Giọng ngập uy áp là khi nói chuyện chính sự, giọng trêu tức và đùa bỡn là khi thưởng thức phong tình và vẻ đẹp của nữ nhân này, bây giờ thì loại cảm giác đó bất tri bất giác đều đã biến mất, Hải Như Nguyệt có quyến rũ động lòng người như thế nào, cũng khó lại có thể khiến hắn không kịp chờ đợi nảy sinh dục vọng chiếm hữu và muốn thưởng thức được nữa.
Giọng điệu trở nên bình thường, bình thản hơn, không còn có ý ngấp nghé, đùa bỡn, chiếm hữu, cách nói cũng không phải như đối với người ngoài, mà biến đổi thành như là nói với người nhà.
Hải Như Nguyệt lấy lại tinh thần, đứng dậy, hỏi: “Triệu công công đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Lê Vô Hoa gật đầu.
Ánh mắt Hải Như Nguyệt rơi vào cái hộp trên tay hắn đang cầm, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Chút hạ lễ Triệu Sâm thay mặt thái hậu đưa tới, một hộp là thuốc bổ, một hộp này là gì ta nhìn qua có chút không hiểu.” Lê Vô Hoa vừa nói vừa mở cái hộp trong tay ra.
Hai cái hộp đều đã được cẩn thận kiểm tra qua, không phát hiện có vấn đề gì, về phần chiếc hộp chứa thuốc bổ, tạm thời bị ném qua một bên, đồ vật từ kinh thành bên kia mang tới cho bên này cũng không dám tùy tiện cho Hải Như Nguyệt sử dụng.
Còn trong chiếc hộp vừa mở ra này, chỉ thấy có một quả cầu pha lê, một miếng hổ phách có côn trùng bị đông cứng bên trong, con búp bê gỗ nhỏ được điêu khắc tinh xảo, có các loại chuông gió xinh xắn, và tràn đầy các loại đồ chơi nhỏ rực rỡ muôn màu.
Lê Vô Hoa nhìn có chút không hiểu, “Chẳng lẽ là tặng để cho tiểu hài chơi? Hài tử còn nhỏ như vậy, chưa chơi được những thứ này a?”
Nhìn thấy những đồ vật trong hộp, ánh mắt Hải Như Nguyệt đã ngốc trệ, hốc mắt dần dần đỏ lên, vươn tay thò vào trong hộp, đầu ngón tay chạm đến sờ nhẹ qua những món đồ vật này, nỉ non thì thầm nói: “Không phải để cho hài tử chơi, là đồ chơi của ta khi còn bé.”
“. . . . . .” Lê Vô Hoa không biết nói gì.
Hải Như Nguyệt lấy ra một tấm vải lụa, mở ra xem, chỉ thấy phía trên có thêu hoa hoa cỏ cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, phía trên mấy đóa hoa hoa cỏ cỏ còn có hai con hồ điệp xấu quắc. Nhìn thấy lại những thứ này, nhiệt lệ trong nháy mắt tràn mi, một tay bịt lấy miệng mình, mắt nhìn tiểu hài tử, tựa hồ như sợ khóc sẽ đánh thức tiểu hài tử đang nằm ngáy o o dậy.
Lê Vô Hoa kinh ngạc hỏi, “Sao vậy?”
Hải Như Nguyệt nghẹn ngào nói: “Đây là sản phẩm đầu tay của ta khi còn bé học thêu thùa, nương*. . .” (*mẹ)
Hóa ra là xúc cảnh sinh tình, Lê Vô Hoa tỏ ra đã hiểu, buông tiếng thở dài, “Chẳng lẽ là muốn dùng tình cảm lay động, muốn lấy những thứ này tới mê hoặc ngươi quay trở lại kinh thành?”
Hải Như Nguyệt hai mắt đẫm lệ, lắc đầu, một mặt đầy vẻ không chịu nổi, “Ta đã không còn là tiểu nha đầu năm đó nữa rồi, hoàng huynh cũng không phải là thiếu niên năm đó, mẫu hậu cũng không quản được huynh ấy, cũng không quản được ta, ta còn trở về được sao? Không trở về được đâu!”
Minh bạch được đạo lý này liền tốt! Lê Vô Hoa đưa tay vỗ vỗ sau lưng nàng an ủi, “Đã là một chút ký ức hồi nhỏ, vậy ngươi liền giữ ở bên người đi.”
Chuyển chiếc hộp đến trên tay Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt ôm lấy ngồi xuống ở một bên, lấy ra từng kiện, từng kiện, để lên trên bàn.
Mỗi một kiện đều là một đoạn ký ức của nàng, ngắm nhìn qua một kiện liền quẹt đi một đám nước mắt.
Bên trong chẳng những có ‘kiệt tác’ thiêu thùa đầu tay của nàng, còn có một tấm ‘tranh đẹp’ lần đầu nàng hội họa lưu lại, trang giấy đã ố vàng, nhưng vẫn được cất giữ thật tốt ở bên trong, nhìn thấy họa tác xấu xí kia, Hải Như Nguyệt nhịn không được mỉm cười, nín khóc.
Lấy ánh mắt hiện tại nhìn xem, khó có thể tưởng tượng đây là tác phẩm do chính nàng vẽ.
Nhưng chỉ liếc nhìn qua, liền biết đó là của chính nàng vẽ năm xưa.
Lê Vô Hoa đứng ở cửa ra vào, quay đầu nhìn nàng thật kỹ một lúc, cuối cùng cất bước đi ra. . . . . .
Ngày kế tiếp, thân thể Hải Như Nguyệt liền có chút không khỏe, bắt đầu phát sốt, thỉnh thoảng còn ho khan.
Cũng không biết có phải do thấy được đồ vật hồi nhỏ mà tức cảnh thương tình hay không, Lê Vô Hoa không quan tâm những chuyện đó, lập tức đem cái hộp cùng cả đồ vật bên trong cất đi, tách ra khỏi bên này.
Nhưng càng làm cho Lê Vô Hoa khủng hoảng hơn chính là, cả đứa bé kia của hắn cũng bắt đầu phát sốt, cả ngày khóc lớn ‘oa oa’ không thôi.
Thân là tu sĩ, hắn không ngừng cấp linh đan diệu dược cho hai mẫu tử uống, cùng thi pháp cứu chữa.
Nhiệt độ cơ thể hai mẫu tử có giảm xuống, đình chỉ ho khan, thế nhưng qua không được bao lâu lại tái phát, không ngừng cứu chữa, không ngừng tái phát lặp đi lặp lại.
Vô luận là thi pháp, hay là dùng thuốc, đều là không có hiệu quả chân chính, ngược lại huyết khí của hai mẫu tử ngày càng dần dần suy yếu.
Người lớn còn tốt, bản thân tự có năng lực kiềm chế.
Trẻ nhỏ thì lại không biết cái này, cứ không ngừng khóc mãi căn bản là sẽ không chịu đựng nổi, bất đắc dĩ hắn phải điểm huyệt, khiến cho đứa bé rơi vào trong trạng thái hôn mê, mới giúp nó ngừng được khóc lóc.
Lê Vô Hoa có chút luống cuống, khẩn cấp đưa tin về cho tông môn, xin cầu cứu.
Các sứ thần quốc gia lần lượt đi vào thành chúc mừng, cũng không thể gặp được Hải Như Nguyệt, đều bị Lê Vô Hoa tìm lý do ngăn lại. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi cưỡi ngựa song song vào thành, không chút hoang mang đi vào, cung không có che che dấu dấu, lộ ra chân dung thật đi vào thành.
Sau khi vào thành rồi, tập hợp cùng với Phương Triết ở đây, xong ba người cùng nhau tiến về phủ thứ sử.
Về phần Ngô lão nhị, thì đã vào thành trước một bước rồi, đã âm thầm thiết trí đường dây liên lạc từ chỗ này tới Nam Châu.
Đi đến mục đích, ba người đứng chờ ở trước cửa ra vào phủ thứ sử một lát, gác cổng đi vào thông báo, không lâu sau, có người đi ra dẫn ba người đi vào.
Chu Thuận từ trong cửa đi ra nghênh đón, người quản gia này nhìn cũng đã già nua đi không ít, thần sắc trông hơi tiều tụy.
“Chu quản gia, chưa được nghỉ ngơi tốt hả?” Ngưu Hữu Đạo gặp mặt, thuận miệng hỏi thăm một tiếng.
Chu Thuận cười bồi một chút, không nhiều lời, đưa tay ra xin mời ba người đi cùng hắn.
Trên đường đi vào phủ đệ, Ngưu Hữu Đạo dần dần phát hiện có một chút không đúng, hạ nhân lui tới nhìn thấy Chu Thuận thế mà không có một ai hành lễ.
Ngưu Hữu Đạo mơ hồ đã nhìn ra, người quản gia này tại phủ thứ sử tựa hồ đã thất thế.
Nỗi khổ tâm trong đó, tại Kim Châu này Chu Thuận cũng không có cách nào nói với người ngoài.
Con cháu Tiêu gia chân chính ở tại Kim Châu đã yếu thế từ lâu.
Tiêu Biệt Sơn khi còn sống thân thể yếu ớt, là do Hải Như Nguyệt ra mặt làm đương gia.
Tiêu Biệt Sơn qua đời, Tiêu Thiên Chấn lại nhỏ tuổi, người yếu ớt, nên Hải Như Nguyệt vẫn là nắm đương gia.
Tại Kim Châu trước giờ vẫn luôn