Chương 566: Anh hùng ý lớn gặp nhau
Edit: Luna Huang – anh hùng sở kiến lược đồng
Định Châu, trong phủ thứ sử, thứ sử Tiết Khiếu mang khuôn mặt âm trầm.
Ở trên mặt đất trước mặt hắn, có trải năm quả đầu người đã khô máu.
Trong đó, có một quả chính là đầu của Tống Thư, người mà hắn phái người hộ tống đi tới kinh thành, còn bốn quả khác thì là đầu của bốn tên cao thủ hộ tống, năm người đi tới kinh thành, thân thể không biết đã đi đâu, đầu người thì lại bị đưa ngược trở về.
Trước đó có tên xa phu lái xe đến cửa ra vào phủ thứ sử, kéo xuống một cái rương, nói là có người nhờ chuyển lễ vật này đến tặng phủ thứ sử.
Bên này mở cái rương ra xem xét, ai ngờ ‘lễ vật’ là những thứ này.
“Là ai làm?” Một tên pháp sư tùy tùng trầm giọng nói.
Tiết Khiếu hừ lạnh, “Còn có thể là ai làm, sát vách đang còn nhắm vào chúng ta thị uy đây. Triều đình đánh mặt vị kia, vị kia liền đánh ngược trở về, càn rỡ! Ta cũng phải xem các ngươi còn có thể càn rỡ được bao lâu!”
Hắn nơi này đã nhận được mật chỉ của triều đình, chuẩn bị triệu tập nhân mã, tìm kiếm vật tư, là hắn biết Nam Châu sắp sửa đại nạn lâm đầu rồi.
. . . . . .
Đại Tuyết sơn, Thải Hồng khách sạn, có mấy khách nhân vừa đi vào vừa thì thầm to nhỏ với nhau.
Chưởng quỹ Sở An Lâu đang đứng chắp tay ở trước cửa khách sạn, nhìn ra xa bên ngoài xem xét tình hình trong hẻm núi quay đầu lại, ánh mắt dõi theo mấy khách nhân vừa đi vào kia, mơ hồ nghe nhắc tới hai chữ “Quỷ Y” gì đó. Mới đứng ở đây có một lát, mà không phải đã một lần nghe được thì thầm lời như vậy, ở trong đám khách nhân đi vào trước đó tựa hồ cũng đã có người nhắc tới Quỷ Y.
Đợi khách nhân đi khuất sâu vào bên trong, hắn bèn phất tay gọi một tên tiểu nhị tới, hỏi: “Làm sao nãy giờ cứ nghe người ta nhắc tới Quỷ Y hoài vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiểu nhị ngạc nhiên đáp, “Dạ không biết ạ!”
Chính ngay lúc này, một tên tiểu nhị đi tuần sát từ trong hẻm núi bay lượn trở về, hạ xuống bên ngoài khách sạn, rồi bước nhanh leo lên bậc thềm, đến phụ cận bẩm báo: “Chưởng quỹ, Vạn Động Thiên Phủ công khai phát ra tin tức tìm kiếm Quỷ Y.”
Sở An Lâu hiếu kỳ, “Tìm Quỷ Y làm gì? Tiểu tử bên kia không phải đã được Quỷ Y chữa khỏi, xong rồi mang đi rồi sao?”
Tiểu nhị đáp: “Nghe nói là trưởng công chúa Kim Châu bị trúng phải kỳ độc, nên bên kia mới phát tin tức ra ngoài tìm kiếm Quỷ Y đến trị liệu, người nào có thể cung cấp tin tức hỗ trợ tìm được Quỷ Y, thì sẽ được trọng thưởng.”
“Kỳ độc ư?” Sở An Lâu thì thầm lẩm bẩm.
. . . . . .
Yến Kinh, Đại Tư Không phủ, Ca Miểu Thủy từ Nam Châu trở về, vẫn để nguyên cả áo choàng bước nhanh đi thẳng vào bên trong.
Không cần phải thông báo đặc biệt gì, có người dẫn đường, trực tiếp đưa vào bên trong gặp Đồng Mạch.
Đồng Mạch đang đứng ở trong đình viện, thấy vậy phất phất tay giải tán khách, mấy tên quan viên đang vây quanh cung cung kính kính lui ra, nhường không gian riêng tư cho hai người.
Hai người cũng không cần phải khách khí, Đồng Mạch nói: “Tống Thư, nhi tử của Tống Cửu Minh, khi đang còn trên đường tới kinh liền bị người ta giết chết, thủ cấp bị lấy xuống ném tới trước cửa nhà Tiết Khiếu.”
Ca Miểu Thủy gật đầu, “Việc này trên đường tới đây ta đã biết được.”
Đồng Mạch: “Phía Đại Thiền sơn bên kia đã đàm phán xong chưa?”
Ca Miểu Thủy: “Không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, chỉ qua loa.”
“Lại là đám cỏ đầu tường, hẳn là đang còn quan sát đây. Có điều không có cự tuyệt luôn cũng không phải là chuyện gì xấu, chỉ cần bọn hắn thấy tình thế không đúng, chờ đến đại quân bên này áp cảnh, tất phản!” Đồng Mạch cười lạnh một tiếng, lại vuốt râu nói: “Ca công công, vừa nhận được tin tức, nghe nói là Hải Như Nguyệt Kim Châu bên kia bị trúng độc, xem ra phía Hải Vô Cực đã động thủ rồi.”
Ca Miểu Thủy: “Có nghe được, đang muốn cùng tướng gia bàn về chuyện này. Hải Vô Cực đã động thủ, phía chúng ta bên này cũng không nên trì hoãn nữa, nên thừa cơ hành động, không còn tất yếu phải che che lấp lấp nữa, cần chuẩn bị binh mã và lương thực đầy đủ, việc tổ chức nhân thủ điều khiển công việc cũng nên mời bệ hạ chính thức hạ chỉ đi.”
Đồng Mạch vung tay lên, lập tức có người đưa lên bản tấu chương đến trên tay hắn, “Đang muốn tiến cung gặp mặt bệ hạ đây, nếu Ca công công rảnh, không ngại cùng đi chung.”
Ca Miểu Thủy xoay người nhường đường, đưa tay ra hiệu mời.
Sau đó hai người cùng nhau đi.
. . . . . .
Tấn quốc, bên trong hoàng cung nguy nga trông có vẻ hơi tăm tối và thâm trầm, Thái Thúc Hùng hai tay chống nạnh, đứng trước một bức địa đồ, ánh mắt quỷ quyệt nhìn chằm chằm.
Thái giám đứng canh ở cửa ra vào đưa tay ra mời, Thiệu Bình Ba hơi gật đầu thăm hỏi, xong cất bước đi qua bậc cửa, đi vào trong, đi tới bên cạnh Thái Thúc Hùng thì hành lễ, “Bệ hạ.”
Thái độ cung kính quy thuận, không quy thuận cũng không được, bây giờ thế lực trên tay đã triệt để đã mất đi, khó có thể có hành động gì, tạm thời chỉ có thể phụ thuộc vào vị ở trước mắt này.
Ánh mắt Thái Thúc Hùng y nguyên vẫn tập trung vào trên bản đồ, miệng hỏi “Thân thể thế nào rồi?”
Thiệu Bình Ba: “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”
“Việc liên hệ với phụ thân ngươi ở Bắc Châu bên kia tới đâu rồi?”
“Vẫn chưa có hồi âm ạ.”
“Thân thể của ngươi cần phải tĩnh dưỡng thêm, không nên kích động quá mức. Không nên nóng lòng, dù sao cũng là phụ tử, từ từ cũng sẽ được thôi.” Thái Thúc Hùng đưa ngón tay chỉ vào vị trí chỗ Kim Châu Triệu quốc nói, “Hải Như Nguyệt Kim Châu bị trúng độc, đã nghe chưa?”
Thiệu Bình Ba: “Vừa thấy trong tin tức ‘Hắc Thủy Đài’ đưa tới.”
Thái Thúc Hùng: “Hải Vô Cực chắc hẳn đã muốn động thủ với Kim Châu rồi, nhân mã của hai nước Tề, Vệ cũng đã được điều động, đây là cơ hội tốt cho Hải Vô Cực hạ thủ, xem ra hai nước Tề, Vệ vẫn là rất kiêng kị ngươi, ngươi đã đến Tấn quốc, trong lòng hai nước kia còn đang run sợ kìa.” Nói xong bật cười ha ha hai tiếng.
“Cũng không phải là vì kiêng kị vi thần, mà là do kiêng kỵ bệ hạ.” Thiệu Bình Ba hơi hạ thấp người, sau đó đứng thẳng dậy, tiến tới hai bước, ngón tay chỉ vào vị trí Nam Châu Yến quốc, “Thương Kiến Hùng chắc hẳn là đang muốn động thủ với Nam Châu” Lúc nói lời này, trong mắt lóe lên một loại cảm giác hưng phấn không dễ dàng phát giác.
Thái Thúc Hùng hơi có chút không hiểu hỏi, “Làm sao biết được?”
Thiệu Bình Ba khua ngón tay trên địa đồ nói, “Kim Châu gắn bó với Nam Châu như môi với răng, cả hai dựa vào nhau, Hải Vô Cực động vào Kim Châu, Nam Châu tất sẽ xuất binh viện trợ, hai châu liên thủ, sẽ kéo dài chiến sự, một khi Triệu quốc bị kéo hao tổn mệt mỏi, rất có thể Hàn quốc sẽ thừa cơ nó suy yếu mà đánh vào, Hải Vô Cực rất không có khả năng đi nước cờ mạo hiểm lớn như vậy.”
“Vi thần ở tại Yến quốc nhiều năm, đối với tình huống bên kia không có xa lạ gì. Thương Kiến Hùng kế vị, nội bộ Yến quốc liền có tin đồn, nói ngôi vị đó vốn là truyền cho Ninh Vương Thương Kiến Bá, còn nói Thương Kiến Bá có khả năng là do chính Thương Kiến Hùng mưu hại, thêm nữa trong quân đội Yến quốc Thương Kiến Bá có uy vọng rất lớn, việc này khiến cho Thương Kiến Hùng như bị nghẹn ở cổ họng. Mà Thương Triều Tông sau này lại tụ tập bộ hạ cũ của Ninh vương, một phát đánh bại Chu Thủ Hiền chiếm lấy Nam Châu dễ như trở bàn tay, chiến lực cường hãn khiến cho thiên hạ chấn kinh, tình thế quật khởi của hắn hiện nay chắc chắn đã khiến cho Thương Kiến Hùng ăn ngủ không yên.”
“Ý đồ nhúng chàm Yến quốc của Thương Triều Tông đã quá rõ ràng, lại là người thuộc Hoàng tộc nữa, theo lời đồn thổi nói Thương Triều Tông lại càng thêm chính thống hơn, lúc đó nhân danh cờ hiệu Thương Kiến Bá sẽ rất dễ mê hoặc lòng người, vị thế quật khởi của hắn đã uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng vị của Thương