Chương 567: Sóng ngầm mãnh liệt
Edit: Luna Huang
Cung thành to lớn, trong ngự thư phòng, quân thần tụ tập.
Sắc mặt của Hải Vô Cực lạnh lẽo, đầu tóc y phục được chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, đang đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía thư án, đối mặt với mấy vị đại thần.
Kim Châu đột nhiên chủ động công khai tin tức Hải Như Nguyệt bị trúng kỳ độc, đích xác khiến bên này có chút trở tay không kịp, đều cảm thấy Vạn Động Thiên Phủ rất không có khả năng làm như vậy, nên đang còn tập trung lại để cùng bàn luận xem ý đồ của Kim Châu bên kia là gì.
“Thái hậu giá đáo!” Thái giám đang canh giữ ở ngoài cửa bỗng nhiên cất giọng the thé hô vang lên, giống như là đang nhắc nhở những người ở bên trong vậy.
Quần thần cùng quay người nhìn về phía cửa ra vào, một quý lão phụ nhân đang ung dung xuất hiện ở cửa ra vào, dung mạo đoan trang, mặc dù trông có vẻ đã già, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được nét đẹp lúc tuổi còn trẻ, lão phụ nhân này chính là hoàng thái hậu của Triệu quốc Thương Ấu Lan.
“Tham kiến thái hậu!” Quần thần cùng khom người hành lễ.
“Mẫu hậu!” Hải Vô Cực bước nhanh đi về phía cửa, cung kính đỡ cánh tay giúp mẫu thân đi vào.
“Không có quấy rầy chư vị nghị sự chứ?” Thương Ấu Lan lên tiếng hỏi.
Hải Vô Cực cười nói: “Không có ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thương Ấu Lan gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người, trong giọng nói chậm rãi lộ ra vẻ uy nghi khó che giấu, “Ai gia có lời muốn nói riêng với hoàng đế, chư vị lui xuống trước đi.”
Mẹ uy nghi vì con, vào giờ khắc này không thể nghi ngờ lộ ra rõ ràng.
Hải Vô Cực lập tức phất phất tay với đám người, trông dáng vẻ rất là hiếu thuận.
“Vâng!” Chúng quần thần khom người lĩnh mệnh, nhao nhao lui xuống, cùng nhau đi ra ngoài.
Một lão thái giám tóc hoa râm, phần lưng bị còng, hai con mắt đục ngầu, tựa hồ đã già rồi, ngay cả bước đi cũng không được vững, cũng đang cùng đi ra ngoài.
Người này chính là đại nội tổng quản Gia Cát Trì.
Thương Ấu Lan hô lên với hắn, “Lão Gia Cát, không có bảo ngươi đi, có việc đang muốn nhờ ngươi phân xử đây.”
Gia Cát Trì dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn xem phản ứng của Hải Vô Cực.
Hải Vô Cực cười nói: “Mẫu hậu, cái gì mà phân xử chứ, ai lại khiến ngài tức giận rồi?”
Khuôn mặt Thương Ấu Lan đột nhiên hiện lên vẻ tức giận nói lớn, “Ngươi còn muốn giấu giếm ta tới khi nào nữa?”
Hải Vô Cực ý thức được có chút không ổn, lại tỏ vẻ kinh ngạc, “Mẫu hậu cớ gì nói như thế?”
Thương Ấu Lan cả giận nói: “Ta hỏi ngươi, chuyện Như Nguyệt bị trúng độc có phải là do ngươi làm hay không?”
Sắc mặt Hải Vô Cực trầm xuống, trong lòng có chút tức giận, đã tận lực giấu giếm mẫu thân rồi, cũng không biết là kẻ nào không quản được miệng, quay đầu đừng để ta điều tra ra.
Hắn tự biện giải: “Không biết mẫu hậu từ chỗ nào nghe được lời đồn đãi như vậy?”
Thương Ấu Lan một mặt đầy thất vọng, lắc đầu, “Lần trước, ngươi tìm ta yêu cầu đồ vật khi còn bé của Như Nguyệt, là ta đã cảm thấy kỳ quái rồi. Ngươi còn muốn gạt ta? Ta còn chưa có già đến mức hồ đồ đâu! Nó là muội muội ruột duy nhất của ngươi đó, sao ngươi nỡ nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy hả?”
Khuôn mặt Hải Vô Cực lạnh lẽo, nhẫn nhịn một hồi mới từ từ nói: “Mẫu hậu, ta có chỗ khó xử của ta.”
“Khó xử? Ta biết ngươi có chỗ khó xử.” Thương Ấu Lan vỗ vỗ ngực, cảm xúc đột nhiên kích động, “Ngươi quân lâm thiên hạ, bỏ qua chuyện nhỏ chú ý chuyện lớn ta cũng hiểu. Ngươi muốn ép muội muội ngươi nhà tan cửa nát, ta cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, ngươi muốn đoạt Kim Châu thì cứ việc đoạt đi, thế nhưng tại sao ngươi cứ phải đẩy nó vào chỗ chết, chừa cho nó một cái mạng không được sao?”
“Chẳng lẽ nó nhất định phải chết đi ngươi mới cam tâm? Năm đó lúc làm con tin ở Yến quốc, ngươi vì tự vệ, đẩy nó đi ra mua vui cho người khác, ngươi cho rằng ta không biết? Ta biết hết, chỉ là ta không nói mà thôi, nó vì ngươi chịu hết bao nhiêu khuất nhục? Nếu không có đứa cháu Thương Kiến Bá kia của ta che chở, thì nó. . . Sau khi ngươi trở về nước đăng cơ, vì ổn định Tiêu Hoàng, lại ép buộc nó gả cho đứa nhi tử quỷ bệnh kia của Tiêu Hoàng, ngươi có từng nghĩ tới nó phải chịu biết bao nhiêu khổ sở không?”
“Chính một tay ngươi đẩy nó đến ngày hôm nay, bây giờ lại chê nó vướng bận, lại muốn hạ độc thủ với nó như vậy, ngươi làm sao nỡ xuống tay được a! Ngươi để người trong thiên hạ nhìn ta, người làm mẹ này như thế nào, ngươi để người trong thiên hạ nhìn ngươi sẽ nghĩ như thế nào! Vẻn vẹn cho nó một con đường sống cũng không được hay sao?”
Hải Vô Cực bị chửi thẹn quá hoá giận, trên mặt đã có chút không nhịn nổi nữa, trầm giọng nói: “Mẫu hậu, ngài đi tới đoạn đường này, đã nhận qua bao nhiêu ủy khuất, đã phải nhịn xuống bao nhiêu chua xót, trong lòng ngài hẳn là rõ ràng hai chữ ‘bất lực’ này hơn ai khác! Cách cục thiên hạ như thế này là do một số người cố ý tạo nên, bọn hắn chính là muốn để cho người trong thiên hạ này không ngừng tiêu diệt lẫn nhau! Tình thế này đối với các quốc gia mà nói, giống như là thuyền cố đi ngược dòng vậy, không tiến tắc lùi, ai cũng không được phép nhàn hạ, ai dám nhàn hạ an phận, người đó liền diệt vong, chỉ có không ngừng cường đại, chỉ có đầy đủ mạnh mẽ, mới có thể chống cự lại được phong hiểm. Mẫu hậu, Triệu quốc đã không có đường lui! Nhi tử cũng đã không có đường lui!”
Vung tay lên, chỉ mặt đất phía sau lưng, câu nói sau cùng cũng nói năng rất có khí phách.
. . . . . .
Trong Anh Võ đường, trước tấm địa đồ treo lơ lửng, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn cùng Thương Triều Tông vừa chỉ địa đồ vừa thảo luận.
Mông Sơn Minh ngồi nên khá thấp, trong tay cầm que cây chỉ chỉ trên địa đồ.
Phía Đại Thiền sơn mới tới, không tiện giấu giếm bên này, đã đem chuyện Ca Miểu Thủy tới bái phỏng sự nói cho bên này biết. Mà bên này ở tại Yến quốc cũng không phải kẻ điếc hay mù lòa, triều đình đã bắt đầu triệu tập vật tư cùng nhân mã. Tăng thêm Phương Triết ở chỗ Kim Châu bên kia trước đó đã thông báo, nói Hải Như Nguyệt bị trúng độc.
Bên này há có thể không biết mưa gió sắp nổi lên, đã cấp tốc triển khai hành động ứng đối.
Thỉnh thoảng có quan truyền lệnh ra vào ở trong Anh Võ đường, truyền đạt tình huống điều động nhân mã các nơi.
Lam Nhược Đình bước nhanh đi vào bên trong, đợi cho viên quan truyền lệnh trong đường lui ra, mới thông báo: “Vương gia, Mông soái, Đạo gia gửi tin về, bảo chúng ta đừng hốt hoảng, nói chuyện Hải Như Nguyệt trúng độc là do hắn bảo Vạn Động Thiên Phủ công khai, kêu chúng ta không cần để ý tới chuyện này, Nam Châu bên này làm sao ứng đối liền cứ làm như thế, cần chuẩn bị tốt nhân mã để ứng biến là được, hắn sẽ tọa trấn ở Kim Châu bên kia, có tình huống gì sẽ kịp thời thông tri cho bên này biết.”
Mông Sơn Minh gật đầu: “Trong lòng Đạo gia hiểu rõ liền tốt.”
. . . . . .
“Hải Như Nguyệt trúng độc ngay lúc này?”
Đại Thiền sơn, trong chính điện, Hoàng Liệt nhìn chằm chằm bước tượng thờ phụng tổ sư gia mới tạo thì thầm lẩm bẩm.
Sau lưng, mấy tên trưởng lão truyền mật tín thay nhau xem xét, từng người sắc mặt ngưng trọng.
Có người nói: “Xem ra Yến đình cùng Triệu đình đã dự mưu xong rồi, muốn liên thủ đồng thời ra tay với cả hai bên, Nam Châu nguy rồi!”
Hoàng Liệt quay người: “Ngưu Hữu Đạo còn chưa có hồi âm sao?”
Một tên đệ tử nói: “Đã