Chương 569: Đây là do ngươi nói đó, ta không có ép buộc ngươi!
Edit: Luna Huang
Còn có thể làm sao nữa? Vị này không phải là người nói nhiều, thế nên chỉ có thể hắn nói như thế nào thì đành như thế đó.
Lê Vô Hoa lập tức kêu gọi người bận rộn chuẩn bị.
Không bao lâu sau, đồ phòng bếp liền bị dọn dẹp vứt ra, Hải Như Nguyệt được bọc lấy chăn mền nằm trên tấm ván giường cũng được mang tới phòng bếp.
Phòng bếp đại hộ nhà giàu không chỉ có mỗi một cái nồi, mà là một loạt nồi và bếp, nam tử đi đến trước nồi bếp nhìn nhìn, chỉ chọn ra ba chiếc nồi lớn, ra hiệu cho nước vào đun sôi.
Trợ thủ lập tức làm theo, đợi nước sôi nóng hôi hổi xong, nam tử lại căn dặn khống chế lửa, duy trì nhiệt độ nước, đằng sau phân phó mang cả Hải Như Nguyệt đang nằm trên ván giường lẫn ván giường cùng đặt lên trên bếp nước, nằm ngang ở trên ba chiếc nồi nước nóng hôi hổi.
Mớm nước! Nam tử bảo Lê Vô Hoa cho Hải Như Nguyệt đang trong hôn mê uống nhiều nước ấm.
Loại phương thức chữa bệnh này, Lê Vô Hoa chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, nhưng vẫn là kiên trì ngoan ngoãn trung thực làm theo, không dám có hai lời.
Trong lúc đó, nam tử cứ cách một hồi liền lôi tay Hải Như Nguyệt từ trong chăn ra nắm lấy ướm thử, cảm giác nhiệt độ cơ thể Hải Như Nguyệt một chút, cũng như xem xét mạch tượng thế nào.
Đợi khi chăn đắp ẩm ướt hơi nóng, người được quấn tại trong chăn khuôn mặt đỏ bừng đã bắt đầu đổ mồ hôi về sau, mí mắt Hải Như Nguyệt giật giật, tựa hồ hơi nóng nhiều quá không chịu nổi, mở mắt ra, người từ trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt ảm đạm.
Lê Vô Hoa lập tức tiến lên, trong mắt đầy lo lắng.
Trước kia chỉ là muốn chơi đùa với nữ nhân này thôi, nhưng vận mệnh trêu người, cuối cùng lại trở thành người một nhà, loại tâm tình đùa bỡn tìm niêm vui mê luyến nhục thể kia đã không còn, thay vào đó là nỗi thân tình khó dứt bỏ.
Hải Như Nguyệt nhìn mặt hắn, yếu ớt nói: “Đây là đâu, ta nóng quá.”
Lê Vô Hoa vội nói: “Cố nhịn một chút, đang còn giải độc cho nàng, lập tức liền sẽ tốt lên, cố nhịn chút.”
“Giải độc?” Cảm xúc của Hải Như Nguyệt tựa hồ có chút kích động, thanh âm lớn hơn mấy phần, “Hài tử, hài tử thế nào rồi?”
Hốc mắt Lê Vô Hoa đỏ lên, không đợi hắn mở miệng, tay của nam tử đã duỗi tới, bóp nặn miệng Hải Như Nguyệt ra, cho một viên đan dược màu xanh sẫm vào trong miệng nàng.
Nam tử nói: “Không nói nữa, thi pháp giúp nàng luyện hóa dược hiệu đi.”
“Được, được!” Lê Vô Hoa liên tục đáp ứng.
“Hắn là. . .” Hải Như Nguyệt cảm thấy người trước mắt này trông khá quen, nhưng đầu óc không tốt, không nhớ nổi.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Lê Vô Hoa coi lời đại phu nói như thánh chỉ, liên tục ngăn cản nàng nói chuyện, bắt đầu thi pháp giúp luyện hóa dược hiệu viên đan dược.
Sau khi dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng về sau, Hải Như Nguyệt một mặt đầy khổ sở, phát ra âm thanh giống như bị dày vò đau đớn, “Vô Hoa, ta thật là khó chịu.”
“Tiên sinh, nàng sao vậy?” Lê Vô Hoa lập tức quay đầu qua hỏi nam tử.
Nam tử nghe một đằng trả lời một nẻo: “Có thể kéo chăn mền ra.”
Cái chăn ẩm ướt nóng hừng hực lập tức bị kéo qua một bên, nam tử lại nói: “Cởi quần áo nàng ra, toàn bộ, cởi sạch.”
“A! Cái này. . .” Lê Vô Hoa trợn tròn mắt.
Nam tử không để ý tới ý nghĩ của hắn, quay người với giỏ trúc ở bên cạnh mở ra, lấy ra một vài bình bình lọ lọ các kiểu, một quyển trục bằng da thuộc*, lộ ra một loạt ngân châm(kim châm bằng bạc) to to nhỏ nhỏ nhiều kiểu loại, bỏ toàn bộ vào trong một cái bồn bạc nhỏ, đổ nước sạch vào, rồi cho thêm vào một số thuốc bột không biết tên tiến hành ngâm những món đồ trên.
Lê Vô Hoa cuối cùng vẫn cắn răng, đuổi trợ thủ nam ra ngoài hết, đổi mấy nha hoàn vào, còn sai người giữ kín cửa phòng bếp, tránh cho có người tiến đến ngó thấy.
Cuối cùng, Hải Như Nguyệt trong bệnh trạng yếu đuối ngượng ngùng, không có sức phản kháng, bị lột cho không còn một mảnh vải đặt nằm ở trước mặt một người nam nhân xa lạ, sao có thể không ngượng ngùng được? Chỉ có thể đành nhắm mắt lại.
May mắn dược hiệu trong bụng mang tới sự đau đớn làm cho nàng không còn nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Nha hoàn trợ thủ bên trong nhìn cũng đỏ mặt, có điều trong lòng cũng không thể không thừa nhận, làn da trưởng công chúa thật mịn, dáng người cũng rất đẹp mắt.
Nam tử đứng ở trước mặt Hải Như Nguyệt xem xét kỹ từ trên xuống dưới, trong ánh mắt không nhìn thấy có bất kỳ gì khác thường, thần thái mặc dù chuyên chú, nhưng ánh mắt trông cứ giống như đang xem một con lợn chết hay một người chết vậy.
Lê Vô Hoa thì ngược lại, thần sắc run rẩy, có chút cảm giác không chịu nổi.
Càng khiến cho Lê Vô Hoa không chịu nổi chính là, nam tử này còn đưa tay sờ sờ một số bộ vị trên cơ thể Hải Như Nguyệt nữa, có vẻ như đang thử xem nhiệt độ chỗ những bộ vị cơ thể kia.
Đằng sau đó lại lấy một cái bồn bạc chứa dược thủy đưa cho Lê Vô Hoa, bảo: “Thân thể nàng với không khí phòng bếp đều không được sạch sẽ, nhúng dược thủy này lau rửa bên ngoài cho nàng một lần đi.”
Lê Vô Hoa kéo căng lấy khuôn mặt làm theo.
Đem Hải Như Nguyệt lật qua lật lại lau sạch qua xong, thấy nam tử kia một tay cầm bình thuốc, một tay đút ngân châm vào trong bình thuốc dính chút bột phấn, xong tay bắt đầu tốc độ cực nhanh hạ châm vào những huyệt vị trên người Hải Như Nguyệt, mang cả thuốc bột đâm vào những huyệt vị của Hải Như Nguyệt.
Đâm xong chính diện chuyển qua đâm mặt trái, cuối cùng để Hải Như Nguyệt nằm nhoài*(nằm sấp) trên ván giường, rồi cùng cắm trên mỗi đầu ngón tay ngón chân Hải Như Nguyệt một cái ống tiêm trống rỗng nho nhỏ.
“Tiếp xuống ta muốn chôn đan dược ở trong xương tủy của nàng, khôi phục công năng tạo máu cũng như tăng cường thân thể nàng, có thể sẽ có chút thống khổ, đừng cho nàng động đậy.” Nam tử lên tiếng phân phó.
Lê Vô Hoa đã dần dần thích ứng, cũng đã nhìn ra, vị này không có bất kỳ ý tứ gì khinh nhờn nữ nhân của hắn, nhìn tình hình vừa rồi liền biết, thủ đoạn cứu trị này đích xác là cần cơi bỏ quần áo ra hết, nếu không sẽ không thuận tiện.
“Được!” Lê Vô Hoa đáp ứng.
Lần này trong tay nam tử là một cây ống tiêm trống rỗng hơi lớn, nam tử một tay sờ lên phía sau lưng Hải Như Nguyệt, từ đốt sống cổ vuốt xuôi theo xương sống, đột nhiên tay nâng châm đâm xuống, trực tiếp đâm vào xương gáy Hải Như Nguyệt.
“Ưm. . .” Hải Như Nguyệt thống khổ kêu rên, thân thể hư nhược không tự chủ được giãy dụa.
Lê Vô Hoa đã sớm chuẩn bị trước lập tức thi pháp ấn xuống.
Một hạt đan dược màu đỏ nho nhỏ được bỏ vào trong ống tiêm trống rỗng, nam tử vận khí, trực tiếp tống viên đan dược rót vào trong xương cổ Hải Như Nguyệt.
Rút ra, lại đâm vào, lại cho vào viên đan dược màu đỏ, cứ như vậy một đương đâm dọc xuống theo xương cột sống của Hải Như Nguyệt, đâm mười mấy ống, chôn xuống mười mấy hạt đan dược xong mới thu tay lại.
Làm xong những thứ này, nam tử đã phải thở hồng hộc, có lẽ do bếp lò bên cạnh rất nóng đi, mồ hôi đã ra đầm đià.
Lê Vô Hoa dù sao cũng thấy hơi kinh ngạc, phát hiện tu vi vị này rất yếu, tựa hồ chỉ biết một chút phương pháp luyện