Chương 579: Nghiệt súc
Edit: Luna Wong
Cao Thiếu Minh nghe nói cả người toát mồ hôi lạnh, hỏi: “Ý của phụ thân là, đợi sau khi qua đầu ngọn gió này, bệ hạ sẽ tìm nhi tử thu hồi sổ sách?”
Cao Kiến Thành: “Ta còn ở trong triều, bệ hạ ít nhiều cũng phải cho ta chút mặt mũi, qua vụ này, lại đi tìm con thu hồi sổ sách thì vẫn còn chưa đến mức. Thế nhưng có một điểm là có thể khẳng định, tiền đồ của con đã bị dừng bước, về sau trên danh sách thăng chức, tên của con sẽ được bệ hạ vạch cho một dấu chéo lớn. Vị trí sứ thần trú ở Triệu quốc, vì để tránh cho rơi vào miệng lưỡi của Tống quốc, tạm thời sẽ không động tới con. Thoáng qua cơn gió này một cái, người nhìn chằm chằm vị trí này trong triều tự nhiên là sẽ bỏ đá xuống giếng, bệ hạ cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, chỗ nào nhàn rỗi, liền sẽ tống con đi tới đó mát mẻ. Con đã có nét bút* thất bại ở trước đó, mà việc lại quan hệ đến Thương Triều Tông nữa, phạm vào tối kỵ của bệ hạ, ai cũng không dám nói ngọt cho con ” (*kiểu sơ yếu lý lịch đen)
Cao Thiếu Minh chán nản, cười khổ lắc đầu, “Nếu như thế, thôi vậy, con cũng nhận, chỗ nào mát mẻ liền đi đến chỗ đó mát mẻ thôi.”
“Hồ đồ!” Cao Kiến Thành giận tím mặt, tinh khí thần biến đổi, chỉ vào cái mũi hắn giận dữ mắng mỏ, “Đây là thế đạo gì hả? Là thế đạo đại tranh, nếu như đã đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối! Trên triều đình, một bước kém, từng bước kém, không ai có thể chủ động thối vị nhượng chức cho ngươi cả, Tống Cửu Minh chính là vết xe đổ, đã xuống còn muốn tuỳ tiện đi lên lại ư? Muốn đợi đến biến động ‘một phiên thiên tử một phiên thần kia sao*’, Đại Yến còn không biết có thể kiên trì cho đến lúc đó hay không nữa là!” ( *mỗi đời vua mỗi đời quân thần)
“Đồng Mạch thân ở vị trí thừa tướng, rất được bệ hạ tín nhiệm, vị trí này vững như bàn thạch, Đại Tư Đồ như ta lên không được, nhưng người nhìn chằm chằm vị trí này của ta cũng không ít, bị kẹp ở giữa rất là khó xử, nhưng nếu ngay cả nhi tử của mình, người kế tục Cao gia đều không gánh nổi, thì phía dưới không thiếu người sẽ mượn gió bẻ măng, con có nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao không? Là tường đổ mọi người cùng đẩy, là phá nát loạn người nện!”
“Thiếu Minh, con nên nhớ kỹ, chỉ có người ở một vị trí nhất định, tay nắm lượng tài nguyên nhất định, mới là người hữu dụng. Đến lúc đó cho dù là Đại Yến có không chịu nổi, mặc kệ thuộc về ai, chỉ cần con còn có chỗ hữu dụng, coi như cuộc sống có không được lớn bằng lúc trước, thì con cũng còn có một chỗ an thân, Cao gia còn có thể tạm thời an toàn, người không có phận sự là không có cơm để ăn, còn không bằng ngay cả tên ăn mày đầu đường.”
Cao Thiếu Minh: “Phụ thân không phải bảo con thành thành thật thật chịu nhận sao?”
“Bảo con chịu nhận lấy là để cho con biết được tiến thối, không phải bảo con không gượng dậy nổi!” Cao Kiến Thành răn dạy, tiếp theo trầm giọng nói: “Hôm nay sau khi tìm con tra hỏi theo thường lệ xong, đại nội tổng quản Điền Ngữ vốn muốn gọi con tiến cung, bị ta tìm lý do ngăn cản, cho con sáng mai mới tiến cung sau. Có biết vì sao lão thái giám Điền Ngữ kia muốn gọi con tiến cung hay không?”
Cao Thiếu Minh hơi suy tư chút rồi nói, “Hẳn là cũng không có nguyên nhân gì khác, đoán chừng vẫn là chuyện Kim Châu đi.”
Cao Kiến Thành: “Con không có nhìn ra được điểm gì khác sao?”
Cao Thiếu Minh chắp tay, “Nhi tử không biết, còn xin phụ thân chỉ rõ.”
Cao Kiến Thành: “Nam Châu tạm thời là không có cách nào hạ thủ nữa rồi, nhưng tên Ngưu Hữu Đạo kia, triều đình chắc chắc sẽ không bỏ qua. Năm đó Tống Long bị giết, triều đình tính xử trí hắn rồi, nhưng bị cái thằng kia cầm Băng Tuyết các ra giả vờ giả vịt lừa gạt, sau này mới hiểu rõ. Đằng sau đó trước khi Thương Triều Tông tiến đánh Nam Châu, Ca Miểu Thủy cùng Chu quý phi có đến Thanh Sơn quận tìm hắn, kết quả lại bị trúng gian kế của hắn, để cho Thương Triều Tông chiếm được Nam Châu không nói, bệ hạ còn tự dời tảng đá lên nện chân mình, phong Thương Triều Tông lên làm Nam Châu thứ sử, bởi… bệ hạ có nỗi khổ không nói ra được.”
“Tiếp tới, bởi vì đủ loại nguyên nhân, vì lấy đại cục làm trọng, bệ hạ một mực không có động hắn. Đủ loại sự tình đã xác định chắc, Ngưu Hữu Đạo này chính là trợ lực lớn nhất ở sau lưng Thương Triều Tông, trước kia ai có thể nghĩ đến một kẻ vô danh tiểu tốt này lại có khả năng đó, đều không có ai coi hắn là cái đinh gì! Lần này hắn xuất hiện tại Kim Châu, Tống sứ lại xảy ra chuyện, tám chín phần mười không thoát khỏi liên quan đến hắn. Thù mới hận cũ, bệ hạ há có thể tiếp tục buông tha hắn, coi như không phải hắn làm, bệ hạ cũng muốn chém cánh tay này của Thương Triều Tông xuống trước. Lão thái giám Điền Ngữ kia đích thân hỏi đến chuyện này, chẳng lẽ con vẫn còn chưa rõ sao?”
Cao Thiếu Minh bừng tỉnh đại ngộ, “Trong cung muốn đích thân xuất thủ?”
Cao Kiến Thành gật đầu.
Cao Thiếu Minh chần chờ nói: “Nếu đã hạ quyết tâm như vậy, sao bệ hạ không trực tiếp tìm tam đại phái động thủ cho rồi?”
Cao Kiến Thành hừ một tiếng, cười lạnh, “Trông cậy vào bọn hắn? Bọn hắn tự cho mình cao cao tại thượng ở trên Đại Yến, cho rằng bọn hắn đang nhìn xuống thiên hạ chúng sinh Đại Yến. Chín vị tung bay ở trên trời kia để cho những tu sĩ phía dưới kia tự giết hại lẫn nhau, tam đại phái sao lại không phải như vậy, bọn hắn cũng một mực để các thế lực tu hành trong Yến quốc cảnh nội tiêu hao lẫn nhau, sợ bọn kia uy hiếp tới địa vị của tam đại phái, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của bọn hắn, từ trước đến nay bọn hắn sẽ không dễ dàng tham gia vào tranh chấp của những tu sĩ phía dưới.”
“Bệ hạ cũng không phải chưa mở miệng đề nghị cái này, lần này tam đại phái bức bách bệ hạ triệt binh, bệ hạ liền coi đây là điều kiện để trao đổi, buộc tam đại phái giải quyết Ngưu Hữu Đạo. Theo lý thuyết, bệ hạ đưa ra nhượng bộ lớn như vậy, tam đại phái không có lý do gì không đáp ứng, tuy nhiên có kỳ quái chính là, Long Hưu thế mà lại đi ngăn trở. Đã như vậy, bệ hạ cũng chỉ đành tự mình động thủ, một khi đắc thủ, Long Hưu có giận cũng phải kìm nén!”
Cao Thiếu Minh suy tư một trận, hỏi: “Phụ thân ngăn con tiến cung đêm nay, có phải có cái gì phân phó không?”
Cao Kiến Thành: “Năm đó từ Triệu quốc thất bại tan tác quay trở về, con luôn một mực chú ý đến sự tình liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, có phải nuốt không trôi được cơn giận kia?”
Cao Thiếu Minh sửng sốt một chút, tâm tư của mình, hành động âm thầm của mình, không nghĩ tới phụ thân đã sớm phát giác, cúi đầu nói: “Một vài huynh đệ theo con nhiều năm bị tai họa, đích thật là nuốt không trôi cơn giận kia, nhưng con cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là đang thử tìm kiếm cơ hội.”
“Cơ hội của con đến rồi!” Cao Kiến Thành chỉ chỉ vào lồng ngực của hắn.
Cao Thiếu Minh ngẩng đầu nhìn, không hiểu, thử hỏi: “Cơ hội giết Ngưu Hữu Đạo?”
“Không không không, Ngưu Hữu Đạo chết sống ta không quan tâm.” Cao Kiến Thành khoát tay, lại tiếp tục cẩn thận dặn dò: “Sau khi gặp Điền Ngữ, nhớ kỹ hai chuyện. Thứ nhất, không cần lãng phí những chú ý của con với Ngưu Hữu Đạo những năm nay, con cần hiển lộ ra con hiểu biết rất sâu về Ngưu Hữu Đạo, tốt nhất là để cho hắn cảm