Chương 581: Cẩn thận ngôn từ
Edit: Luna Wong
Đây vừa là lời thật lòng của hắn, nhưng cũng vừa không phải là lời thực lòng.
Không thực lòng ở chỗ, hắn không tin Ngưu Hữu Đạo có thể buông tha cho hắn, trái lại hắn tin tưởng là Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ nghĩ như vậy, Ngưu Hữu Đạo sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn há lại sẽ bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo? Mặc kệ ai đắc thế, đều chính tử kỳ của người kia đến!
Còn thực lòng ở chỗ, hắn biết Thái Thúc Hùng chỉ là mong muốn đơn phương thôi, Ngưu Hữu Đạo không có khả năng quy thuận Thái Thúc Hùng.
Hắn nhiều lần giao thủ với Ngưu Hữu Đạo, đôi bên đều tính toán đưa đối phương vào chỗ chết, song phương giao thủ qua lại, đã có sự hiểu biết nhất định về nhau.
Trình độ nào đó, Ngưu Hữu Đạo và hắn là cùng một loại người, đều là người không muốn bị người khác khống chế, nếu hắn không phải bị bức cho không có biện pháp nào khác, làm sao lại vứt bỏ Bắc Châu đi tìm nơi nương tựa nơi này làm gì.
Đồng dạng, Ngưu Hữu Đạo kinh lược* thật tốt tại Nam Châu, bây giờ càng là trở thành người có địa vị nhất ngôn cửu đỉnh tại Nam Châu, cho nên không có khả năng sẽ từ bỏ Nam Châu để đến nơi đây cúi đầu xưng thần. (* chính sách kinh tế và quân sự)
Cho nên hắn biết, Thái Thúc Hùng nhất định mời chào không thành công, nhất định muốn không được mà quay sang giết chết, vậy hắn cần gì phải đi làm tiểu nhân chi cho mắc công xấu mặt, tự bôi đen mình ở trong lòng Thái Thúc Hùng!
Nhưng Thái Thúc Hùng lại có chút động dung, bởi vì ngôn từ thái độ chính nghĩa không chút do dự kia của hắn mà động dung, vừa vui mừng vừa vui vẻ nói: “Nếu như những đại thần trong triều kia đều có thể đại công vô tư như ngươi như vậy, ánh mắt để ý lâu dài, thì Tấn quốc ta há lại bị khốn ở đây lâu như vậy, sớm đã thành mãnh hổ xuất lồng rít gào thiên hạ lâu rồi! Có thể có được công tử, chính là may mắn của cô vương, chính là may mắn của Đại Tấn, cô vương rất may mắn, cô vương không có nhìn nhầm người, tốt, rất tốt!”
“Bệ hạ quá khen, nước lên thì thuyền mới có thể lên theo được, vi thần cũng có tư tâm ạ.” Thiệu Bình Ba chắp tay cúi đầu, cảm ơn lời tán dương.
“Đạo lý đó ai cũng hiểu, cả triều trên dưới có ai không hiểu đạo lý đó sao? Đều hiểu cả, thế nhưng để thực hiện thì lại như phượng mao lân giác, người biết không, chỉ một điều này, ngươi liền mạnh hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần.” Thái Thúc Hùng khen đáo khen để, người ta có thể đáp ứng sẽ quên hết những ân oán trước kia, hắn cũng không tiếc chi mấy lời ca ngợi.
Thiệu Bình Ba chỉ có thể lại tiếp tục cúi đầu, không dám nhận.
Thái Thúc Hùng đưa tay đỡ hắn đứng thẳng dậy, tiếp theo chắp tay nói: “Về chuyện bố cục Tề quốc với Vệ quốc, cô vương được biết ngươi còn đang do dự không quyết định, có phải nên tăng thêm tốc độ rồi hay không? Hay là Hắc Thủy Đài bên kia không hết sức phối hợp với ngươi? Ai dám làm sai lầm đại sự này, ngươi cứ việc nói lên!”
Thái Thúc Hùng nói là chỉ chuyện châm ngòi tỷ đệ Vệ quân, chỉ chuyện liên quan đến phụ tử Tề hoàng, chuyện này hắn đã giao cho Thiệu Bình Ba chủ trì.
Trước mắt Thiệu Bình Ba cũng không có chuyện gì khác, chủ yếu ở bên cạnh hắn làm tác dụng của mưu sĩ, Thiệu Bình Ba chưa có công lao cũng không an bài được cho hắn vị trí phù hợp.
Thiệu Bình Ba vừa đến, hắn hậu đãi đặc biệt, trong triều đã có chỉ trích, lại tự dưng đưa người ngoài vừa vào như Thiệu Bình Ba này lên vị trí cao cũng không thích hợp.
Bây giờ đại kế này cần âm thầm giữ bí mật, không thể để rò rỉ nửa điểm phong thanh, cũng không để người trong triều biết, cũng đã trở thành đá cho Thiệu Bình Ba hắn thử đao.
Một khi những chuẩn bị của Thiệu Bình Ba có hiệu quả, nếu có thể trợ giúp cho đại quân sau này xuất kích thắng như chẻ tre, thì đó chính là một đại công, lập được đại công như vậy, luận công ban thưởng không ai có thể nói được cái gì, có thể danh chính ngôn thuận tăng quan cho Thiệu Bình Ba.
Đạo lý đó hắn hiểu, Thiệu Bình Ba cũng biết.
Nghe hỏi, Thiệu Bình Ba lúc này bèn nghiêm mặt giải thích: “Cũng không phải là Đào tổng quản bên kia không có toàn lực phối hợp, mà là vi thần không muốn làm qua loa. Vệ quân mặc dù hoang đường, nhưng Huyền Vi Vệ quốc là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, Tề Hoàng Hạo Vân Đồ cũng không phải là hạng người bình thường, một khi đánh cỏ động rắn, bị bọn hắn phát giác dẫn tới đề phòng, sau này còn muốn dùng đến chiêu này nữa, thì sẽ không còn hiệu quả. Chiêu này không ra thì thôi, vừa ra nhất định phải một kích có hiệu quả. Trước mắt nhân tuyển mà Hắc Thủy Đài cung cấp cho vi thần còn chưa được hài lòng, còn cần cùng Hắc Thủy Đài cẩn thận tuyển chọn tìm kiếm lại, nhất định phải chuẩn bị tỉ mỉ không để sai xót, muốn tìm người được xếp vào có quá khứ không có kẽ hở, muốn để cho đối phương điều tra không ra được vấn đề gì!”
“Ừm, nói có lý, là cô vương nóng lòng rồi.” Thái Thúc Hùng liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý, “Ngươi tâm tư kín đáo, bằng năng lực của ngươi, giao cho ngươi đi làm chuyện này, cô vương rất yên tâm!”
“Tạ ơn bệ hạ đã tín nhiệm, vi thần nhất định không phụ sự phó thác của bệ hạ!”
. . . . . .
Nam Châu, phủ thứ sử, trong Anh Võ đường, Mông Sơn Minh đang ngồi trước địa đồ, Thương Triều Tông đứng kế.
Mặc dù biết được Yến quốc đã lui binh, đã bỏ ý đồ tiến công Nam Châu, thế nhưng chuyện phía Triệu quốc bên kia vẫn chưa xong, Kim Châu y nguyên vẫn đang đứng trước áp lực cực lớn, một khi Kim Châu bị mất, Nam Châu sau này sẽ đứng trước thế hai mặt thụ địch.
Hiện tại trên bản đồ biểu thị chính là tình hình điều động binh lực của Triệu quốc, một khi khai chiến sẽ đánh như thế nào, cũng là vấn đề bên này hiện đang còn thương nghị, đề phòng xảy ra ngoài ý muốn.
Lam Nhược Đình cầm thư tín đi vào, chào hỏi qua xong, đưa thư tín cho Thương Triều Tông, “Thư tín của Đạo gia, bảo vương gia tập kết 1 vạn Anh Dương Võ Liệt vệ, tiến vào Kim Châu, đồng thời tập kết đại quân hành quân tới Kim Châu, bày ra trạng thái không tiếc hết thảy trợ giúp Kim Châu đối kháng triều đình Triệu quốc, hỗ trợ chấn nhiếp!”
Mông Sơn Minh nhìn chằm chằm địa đồ gật đầu nói: “Chuyện trong dự liệu.”
Lam Nhược Đình gật đầu: “Kim Châu với Nam Châu ta là quân hệ tương hỗ răng môi, dựa vào nhau, hiện tại ai cũng không thể ngã xuống trước được, nếu không chỉ còn lại một phương, thì rất khó ứng phó lực lượng một nước đến giày vò!”
“Bản vương giống như trở thành kẻ phụ hoạ cho Đạo gia vậy.” Thương Triều Tông chợt thốt ra một câu.
Mông Sơn Minh với Lam Nhược Đình đều cùng giật mình, đều đột nhiên quay đầu qua nhìn hắn, đều kinh ngạc không nói được gì, rồi nhịn không được cùng nhìn chung quanh, tựa hồ lo lắng có tai vách mạch rừng.
Lời này vừa thốt ra, khiến hai người hết cả linh hồn.
Thương Triều Tông thấy thế, khoát tay áo, cười khổ nói: “Không nên hiểu lầm, bản vương không có ý gì khác. Bản vương cũng biết nhất định phải hỗ trợ Kim Châu một chút sức lực, chỉ là từ đầu tới cuối Đạo gia cũng chẳng thổ lộ ra bất kỳ kế hoạch gì cho chúng ta biết cả, chỉ một miếng giấy như vậy liền muốn bên này đi điều động đại quân, không khỏi quá trẻ con đi. Đây là thế cục đã sáng tỏ rồi, nếu như thế cục chưa sáng tỏ, vậy thì bảo bản vương làm thế nào mơ hồ hạ lệnh được đây, thiên quân vạn mã tiến quân làm sao, đóng quân thế nào, điều khiển ra sao, chẳng lẽ cứ một mạch dồn một đống tới Kim Châu hay sao?”
Mông Sơn Minh từ từ nói: “Đối với phương diện này Đạo gia không hiểu nhiều lắm, khả năng mới có thể làm như vậy, có cơ hội ta sẽ cùng hắn câu thông đôi chút, hẳn là hắn có thể lý giải. Bất quá. . . Vương gia, còn xin cẩn thận ngôn từ!”
“Giấu dốt!” Lam Nhược Đình cũng đưa hai tay nhấn nhấn xuống dưới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lúc lão sư còn sống, từng nói qua với tiên vương thế này, là vương giả lòng nạp trăm sông, dùng người không thể phong mang tất lộ*, bày ra kém cỏi, mới có thể tận dụng được hết kỳ tài! Nếu như mọi thứ đều tự có chủ trương hết,