Chương 582: Đầu của Thiệu Bình Ba
Hai người tách ra khỏi mọi người đi ra một bên khác rồi dừng lại, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tư Đồ chưởng môn có gì chỉ giáo sao?”
Tư Đồ Diệu hiện tại trái lại rất thẳng thắn, có chút cảm khái nói: “Lão đệ, mặc dù nguy hiểm của Kim Châu, Nam Châu đã được giải, thế nhưng điều đó đã làm hỏng chuyện tốt của một số người, Vạn Động Thiên Phủ dù sao cũng là hào cường một phương, triều đình không dám làm loạn, nhưng ngươi thì khác a.”
Ngón tay chỉ chỉ vào bả vai Ngưu Hữu Đạo một chút, nói : “Ngươi căn cơ nông cạn, Đại Thiền sơn cũng sẽ không liều lĩnh vì ngươi, Nam Châu tạm thời không sao cả, nhưng ngươi sợ là sẽ có phiền toái, Yến Hoàng Thương Kiến Hùng sợ là sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bản sự lão đệ ta đã kiến thức, ngươi ở tại Nam Châu ta yên tâm, nhưng những người khác thì chưa hẳn là có thể ngăn cản được thủ đoạn của triều đình Yến quốc, Hải Vô Cực lần này ăn phải thua lỗ, tất sẽ không chịu từ bỏ không, Vạn Động Thiên Phủ cần một hậu phương ổn định, cho nên ta không hy vọng nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện.”
Bất kể có phải là thực tình hay không, lần này đối phương đã kiệt lực giải vây giúp cho bên này, trải qua một ít chuyện, xem như đã có cơ sở tín nhiệm.
Ngưu Hữu Đạo hai tay chống trên chuôi kiếm, thần sắc vô tư, “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng được, mưa cũng tốt, một chiếc áo tơi* mưa gió mặc sự đời!”
Tư Đồ Diệu nghe xong thì lắc đầu, nhưng trên mặt có ý vị tán thưởng, “Nếu như ta trẻ lại mấy chục tuổi, chắc chắn sẽ cùng ngươi trở thành mạc nghịch chi giao*.” (* anh em nối khố)
“Hiện tại cũng không muộn mà.” Ngưu Hữu Đạo thay đổi biểu lộ, mắt đầy mong đợi nhìn hắn nói: “Nếu Tư Đồ chưởng môn không chê, ta nguyện cùng Tư Đồ chưởng môn kết bái làm huynh đệ khác họ!”
“Dừng lại!” Tư Đồ Diệu sửng sốt một chút vội tranh thủ thời gian đưa tay ra ngăn lại, “Ta nói ngươi có phải hay chăng ngươi rất ưa thích ‘trò’ này? Lệnh Hồ Thu kết bái cùng ngươi xong, bị bắt vào đại lao Tề kinh. Phong Ân Thái cũng cùng ngươi kết bái, kết quả toàn phái từ trên xuống dưới bị ngươi đá ra khỏi Nam Châu. Hiện tại đến phiên ta rồi à? Lão phu vô phúc tiêu thụ!”
Ngưu Hữu Đạo: “Trước khác nay khác, Tư Đồ chưởng môn không giống với bọn hắn, chúng ta là minh hữu. . .”
“Thôi!” Tư Đồ Diệu khoát tay ngăn lại, “Ta đích xác là không giống với bọn hắn, nhưng ta thân là chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ, nhất cử nhất động của ta là đại biểu cho toàn bộ Vạn Động Thiên Phủ, mọi thứ đã không thể tùy theo sở thích của ta, loại sự tình kết bái này đã không phải cá nhân ta có thể làm chủ được, ta thấy hay là miễn đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không sao, Tư Đồ chưởng môn không ngại trước tiên cùng bọn hắn thương lượng lại một chút, lỡ tất cả đều đồng ý đâu?”
Tư Đồ Diệu không tiếp tục cùng hắn dây dưa vấn đề này, cưỡng ép chuyển chủ đề, “Bên này mọi chuyện không sai biệt lắm đã ổn, ta cũng không thể một mực ở lại chỗ này, hai ngày này có thể sẽ muốn rời đi, lão đệ chính mình tự bảo trọng ha.” Nói xong chắp tay, quay người đi luôn.
Đợi một đám người Vạn Động Thiên Phủ rời đi xong, Quản Phương Nghi bu lại, “Lén lén lút lút, hắn nói cái gì với ngươi vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Không có gì, nói là Thương Kiến Hùng sẽ không bỏ qua cho ta, bảo ta nên cẩn thận một chút.”
“Ai!” Quản Phương Nghi thở dài thườn thượt.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua nhìn nàng một cái nói, “Đừng than thở nữa, Linh Nguyên Đan chúng ta dùng để tu luyện đã bổ sung chưa vậy?”
“Yên tâm đi, không có thiếu của ngươi.” Quản Phương Nghi lườm hắn một cái, bỗng nhiên mặt mũi tràn đầy hồ nghi nói: “Tại sao ta cảm giác chi phí tu luyện của ngươi càng ngày càng không bình thường vậy, số lượng ngươi hiện tại dùng không giống như số lượng của Trúc Cơ kỳ thường dùng, Trúc Cơ kỳ dùng số lượng Linh Nguyên Đan có thể lớn như vậy sao? Tại sao ta cảm giác giống như là số lượng Kim Đan kỳ dùng vậy, không phải ngươi đã đột phá đến Kim Đan kỳ rồi chứ hả?”
Ngưu Hữu Đạo xem thường nói: “Ta không biết nhiều về việc tu luyện của những người khác, nhưng riêng phần ta, công pháp ta tu luyện không giống với họ, tất nhiên số lượng tiêu hao cũng sẽ không giống rồi.”
“Thật sao?” Quản Phương Nghi có chút hoài nghi, xách tay áo lên duỗi ra một tay thò đến, làm bộ muốn ấn vào bụng của hắn, “Có dám để cho ta điều tra xem thử không?”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên, dời kiếm đang chống trước người qua, “Đối với ngươi có gì là không thể, muốn tra liền tra đi.”
Đan điền khí hải*, chính là nơi căn bản chưa pháp lực của một tu sĩ, một khi bị phá hư, thì coi như một thân tu vi đã bị phế đi, cái này tương đương như với một tính mạng khác của tu sĩ vậy. Nhất là còn để pháp lực rót vào phần bụng ở khoảng cách gần xem xét nữa, nếu người thật sự có lòng dạ xấu xa mà nói, thì ngay cả thời gian kịp phản ứng cũng không có, không khác gì bị người dùng đao gác ở trên cổ vậy.
Dưới tình huống bình thường, tu sĩ tình nguyện để cho người ta đụng vào những bộ vị khác trên thân thể, cũng sẽ không để cho người ta tiếp xúc trực tiếp với đan điền khí hải, như vậy ít nhiều còn có thời gian để kịp chống cự.
Thấy hắn tín nhiệm chính mình như thế, Quản Phương Nghi mặt ngoài tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng lại chân chính rất cao hứng, từ từ đưa tay ấn tở bụng dưới Ngưu Hữu Đạo, chầm chậm thi pháp rót pháp lực vào đan điền khí hải của hắn điều tra xem tình huống bên trong.
Kết quả phát hiện chân khí trong khí hải của Ngưu Hữu Đạo đích xác là tinh thuần đến tình trạng nhất định, có điều trong đan điền vẫn rỗng tuếch, cũng không có phát hiện một thân tu vi đã kết thành Kim Đan gì.
Đợi nàng rút pháp lực về xong, Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng cười mà giống như không phải cười nói: “Không có lừa gạt ngươi phải không, lần này tin tưởng rồi chứ?”
Quản Phương Nghi hồ nghi lầm bầm: “Kì quái, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến công pháp tu luyện của ngươi thực?”
Hoàn toàn chính xác không có lừa gạt nàng, thật đúng là chưa đạt tới cảnh giới Kết Đan. Thế nhưng nàng có chút không nghĩ ra, không nói số lượng Linh Nguyên Đan cần dùng không bình thường, mà độ tinh thuần của chân khí trong cơ thể đối phương cũng không phải Trúc Cơ kỳ có thể so sánh, thế nhưng lại vẫn chưa có đạt tới cảnh giới kết thành Kim Đan, nàng chỉ có thể hoài nghi là có liên quan đến công pháp tu luyện của Ngưu Hữu Đạo.
Là công pháp tu luyện của Thượng Thanh tông sao? Nàng cũng muốn hỏi thử xem công pháp Ngưu Hữu Đạo tu luyện là công pháp gì, nhưng mà đây là điều tối kỵ của tu hành giới.
Người trong một môn phái chỉ nhìn liền biết tu luyện công pháp gì, không cần hỏi nhiều, hỏi cái này là hoài nghi người khác phản bội sư môn, là tại đang nhục nhã người ta.
Về phần người không môn không phái thì lại càng không nên hỏi, bản sự bảo mệnh của người ta sao có thể tùy tiện cho người ngoài biết được.
Tựa như Ngưu Hữu Đạo, cho tới bây giờ cũng sẽ không tìm hiểu công pháp nàng tu luyện là gì, của người nào vậy.
Ngay lúc này, có hộ vệ phủ thứ sử đến báo, “Tiên sinh, có sứ thần Tấn quốc Sở Tương Ngọc cầu kiến.”
Quản Phương Nghi ngạc nhiên, Ngưu Hữu Đạo cũng có chút kỳ quái, “Tấn sứ có nói gặp ta làm gì không?”
Hộ vệ đáp: “Không biết ạ, người đang ở ngay tại bên ngoài phủ, tiên sinh có gặp hay không gặp?”
Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định xem thử coi đối phương muốn làm gì, “Cho mời vào.”
Hộ vệ rời đi, Quản Phương Nghi thấp giọng thì thầm: “Ngươi đã liên tiếp giết hai vị sứ thần, giờ này vẫn còn có người dám đưa tới cửa luôn?”
Ngưu Hữu Đạo trợn nàng trắng mắt, “Ta cũng không phải là tên cuồng sát nhân, vô duyên vô cớ