Chương 588: Cùng nhau thưởng thức
Sắc trời còn chưa sáng, cửa thành Nam liền đã sớm mở rộng, hơn vạn nhân mã như như rồng rắn ào ào chạy ra khỏi thành, phía trước có mấy trăm kỵ binh áp trận.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng làm cho không ít người trong thành sớm tỉnh giấc.
Đến xế trưa, hơn vạn nhân mã rời kinh thành xuất hiện ở địa phương cách hơn hai mươi dặm ngoài thành, xâm nhập vào khu vực đồng ruộng bằng phẳng, lưng dựa vào núi, bên cạnh một trang viên có dòng sông vây quanh.
Đại môn phía bên ngoài trang viên đóng chặt, có một loạt quân sĩ đứng canh chừng, cùng nhau gọi người bên trong đầu hàng, bảo người bên trong lập tức mở cửa thúc thủ chịu trói, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trong trang viên từ trên xuống dưới đã loạn thành một bầy, trang chủ Tông Duyên Linh đang đứng ở dưới mái hiên, tâm trạng đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Lẩm bẩm: “Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ phụ thân bên kia đã đắc tội gì với triều đình rồi?”
Hai tên hạ nhân bình thường ăn mặc quy củ kiểu người hầu, một già, một trung niên, lúc này tinh khí thần bỗng nhiên đã thay đổi, đâu còn giống như là hạ nhân gì nữa.
Lão bộc già kéo Tông Duyên Linh đang sốt ruột đi lui đi tới lại nói, “Trang chủ, hiện tại chỉ có cách, là hai người chúng ta mang trang chủ giết ra ngoài.”
Tông Duyên Linh dậm chân nói: “Bên ngoài có thiên quân vạn mã vây khốn thế kia, há có thể không có tu sĩ, làm sao giết ra ngoài đây? Coi như hai người các ngươi có thể mang được ta giết ra ngoài, vậy vợ con ta phải làm sao bây giờ? Hai người các ngươi làm sao có thể đồng thời mang cả vợ con* ta cùng giết ra được?”(* xưng hô trong triều đình quan lại thì mình sẽ để là mẫu tử, thê nhi..v.v., còn người dân bình thường thì mình sẽ chuyển về ngôn ngữ thuần việt bình thường vợ chồng, con cái, mẹ con)
Người hầu trung niên trầm giọng nói: “Trang chủ, có thể bảo đảm một người tính một người, dù sao cũng tốt hơn không thể bao vệ được ai, nếu không chúng ta cũng không có cách nào bàn giao với tiên sinh.”
Tông Duyên Linh khoát tay, “Có lẽ còn chưa bết bát đến mức như vậy, có lẽ là chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi, không bằng nghe lệnh mở cửa thử, có thể còn chưa nghiêm trọng như chúng ta đã nghĩ.”
Lão bộc già, “Trang chủ, không nên ôm tâm lý may mắn như vậy, nhân mã bên ngoài xuất động không phải là nhân mã bình thường, là cấm quân kinh thành đó, đối phó với một nhà địa chủ cần xuất động cấm quân sao? Sự tình tuyệt đối không có đơn giản như ngài nghĩ như vậy đâu. Một khi chúng ta thúc thủ chịu trói, vậy thân phận tu sĩ của hai người chúng ta sẽ tránh không được bị bại lộ. Thiên hạ có pháp tắc, tu sĩ phải giữ một khoảng cách với dân thường, trang chủ không phải là quan viên triều đình, nếu như phát hiện hai người chúng ta núp ở đây, ăn cung phụng của dân, thì chúng ta đều cùng khó thoát tội!”
Tông Duyên Linh bi phẫn nói: “Những người lén lút làm chuyện này còn thiếu sao?”
Lão bộc: “Quy tắc ở trong tay người thi hành, bọn hắn không nguyện ý phát hiện thì tự nhiên là không có việc gì, muốn cố ý phát hiện tự nhiên là sẽ truy cứu trách nhiệm, trên đời nào có công bằng triệt để, nhìn động tĩnh bên ngoài kia, kẻ đến là không thiện, trang chủ cảm thấy đối phương sẽ bỏ qua không truy cứu trách nhiệm hay sao?”
Tông Duyên Linh: “Nếu là như thế, hai người các ngươi nhanh chóng rời đi nhanh, chỉ cần không lưu lại chứng cứ, lại mời phụ thân ra mặt nghĩ biện pháp, triều đình có lẽ sẽ còn cho phụ thân chút tình mọn.” Thấy hai người còn muốn nói gì nữa, hắn lúc này bèn khoát tay ngăn cản, “Ta không thể ném mặc kệ vợ con được, hai người các ngươi sau khi rời khỏi đây, coi như triều đình phát hiện nơi này có tu sĩ, ta cũng có thể một mực phủ nhận, chỉ nói hai người các ngươi là tu sĩ tới ăn trộm, như vậy có thể kéo dài được chút thời gian, các ngươi mau chóng liên hệ với phụ thân xin giúp đỡ.”
Hắn kiên trì như vậy, hai người cũng không có cách nào khác, hắn không đáp ứng, nếu như vợ con của hắn xảy ra chuyện gì, hai người cũng không đảm đương nổi trách nhiệm, có một số việc cần hắn gật đầu mới được.
Cuối cùng hai người đành phải cấp tốc thay hình đổi dạng, đổi lại một thân y phục che mặt, từ trong một góc viện cấp tốc lướt nhanh xông ra.
“Bắn tên!”
Theo một tiếng ra lệnh, mưa tên bay tán loạn, hai người xông ra thực lực cường hãn, cưỡng ép đảo loạn mưa tên, lăng không phá vây bay ngang qua.
“Muốn chết!” Một tên tu sĩ đang ngồi trên lưng ngựa hừ lạnh.
Vài tiếng kiếm minh kang kang, mấy tên tu sĩ đang ngồi trên lưng ngựa nhìn xem bỗng nhiên rút kiếm, mười mấy người đằng không bay lên chặn đường, song phương đụng nhau ở không trung, giữa không trung triển khai một trận kịch chiến.
Có cao thủ tọa trấn tại trong kinh thành của tam đại phái xuất mã, lại lấy nhiều đánh ít, chém giết cũng không kéo dài được bao lâu, thời khắc đại môn trang viên mở ra, chiến đấu cũng đã kết thúc.
Tông Duyên Linh một mình đứng ở bên ngoài cửa viện, một mặt đầy bi thương.
Số lượng lớn nhân mã từ hai bên cạnh hắn vọt vào trong trang viên, quấy cho bên trong gà bay chó chạy, tiếng kêu sợ hãi vang lên liên hồi, còn có tiếng tiểu nhi khóc ré.
Một tên tướng lĩnh người mặc chiến giáp thúc ngựa chầm chập tiến đến trước mặt Tông Duyên Linh, ở trên cao nhìn xuống hắn.
Người này không phải ai khác, chính là thông gia ban đầu của Tống Cửu Minh, nguyên nhạc phụ của Tống Diễn Thanh, một trong Tứ đại thống lĩnh kinh kỳ Vương Hoành.
“Tướng quân, tiểu dân chính là lương dân tuân theo luật pháp, không biết đến tột cùng đã phạm vào tội gì, mà cần phải hưng sư động chúng như vậy?” Tông Duyên Linh chắp tay hỏi.
Vương Hoành đưa tay qua vai, vẫy vẫy, hai tên người hầu toàn thân dính máu vừa mới chạy thoát ra trang viên bị người kéo ra, kéo tới trước mặt Tông Duyên Linh.
“Có biết chúng hay không?” Vương Hoành lạnh lùng hỏi.
Tông Duyên Linh lắc đầu, “Không biết là người phương nào.”
Vương Hoành vừa nhìn về phía hai người hầu kia, người hầu trung niên nói: “Hai chúng ta hết tiền, tới đây chỉ là muốn thuận tiện kiếm ít tiền tài mà thôi.”
“Hừ hừ!” Vương Hoành cười lạnh một trận, nụ cười lạnh lộ ra ý mỉa mai.
Người đã rơi vào tay bên này, bên này đã hạ quyết tâm muốn làm, coi như không có chuyện gì cũng có thể biến thành có chuyện, cho phép các ngươi không thừa nhận mà được à?
Hắn lười nhác nhiều lời, thần thái kiêu căng, thúc tọa kỵ xoay chuyển rời đi.
. . . . . .
Nam Châu phủ thứ sử, Lam Nhược Đình cầm mật tín đi vào trong viện Mông Sơn Minh ở.
Trong nội viện, La Đại An đang để trần luyện thương dưới nắng, Mông Sơn Minh với Thương Triều Tông người ngồi người đứng, đang còn quan sát.
Lam Nhược Đình đi đến trước mặt hai người chào hỏi, xong đưa mật tín cho Thương Triều Tông.
Thương Triều Tông xem qua xong kinh ngạc ngẩng đầu, “Đạo gia muốn dời tới phủ thành định cư sao?”
Lam Nhược Đình gật đầu, “Đạo gia đích thân gửi tin tới, sẽ không có sai.”
Mông Sơn Minh muốn xem thư, sau khi xem xong cũng kỳ quái, “Muốn định cư tại phủ thứ sử sao? Không phải hắn không muốn đến ở phủ thành sao? Làm sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý vậy?”
Thương Triều Tông suy nghĩ một hồi, “Nếu Đạo gia đã nói vậy, vậy thì liền sai người thu thập dọn dẹp một cái đình viện, để Đạo gia trực tiếp dọn tới ở là được rồi.”
Mông Sơn Minh lưu tâm để ý đến Lam Nhược Đình đang nhăn mày, vẻ mặt tựa hồ có chút không đúng, bèn hỏi: “Tiểu Lam nghĩ như thế nào?”
Thương Triều Tông nghe vậy bèn quay nhìn lại.
Lam Nhược Đình khoát tay, “Ta không có nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy có hơi chút kỳ quái, chúng ta vừa mới thu đến tin tức, thì trong thành cũng đã có tin tức truyền ra trước rồi. Trước đó ta chỉ coi