Chương 589: Đại đạo độc hành
Đối với lời phân trần này, Hoàng Liệt không nói gì cả, chỉ cười ha ha, cũng không có biểu thị đồng ý gì, người ta gặp chuyện nguy hiểm cần phải tránh né, hắn cũng không tiện trực tiếp phản đối, chuẩn bị một lát nữa cùng với mấy người Đại Thiền sơn thương lượng bàn bạc xem cần làm sao ứng đối.
Viên Cương ở bên cạnh nhìn thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ thái độ của đối phương như thế nào, nhưng có một điểm ngay chính bản thân Viên Cương cũng không thể không cảm khái.
Đó là sự thay đổi tình thế, thật sự đã thay đổi, đổi trước kia, Đạo gia thử dùng thái độ này nói chuyện như với Bành Hựu Tại của Thiên Ngọc môn coi? Bành Hựu Tại mà không muốn đáp ứng, thì khẳng định là sẽ trực tiếp cự tuyệt luôn, làm gì có chỗ cho thương lượng ở đây. Hiện tại, cũng cùng là đối đầu với một người thực lực không thua kém Bành Hựu Tại là Hoàng Liệt, nhưng với Đạo gia mà nói, Hoàng Liệt đã không thể không ước lượng lại cân lượng của chính mình, đã không còn có khả năng cường thế giống như Bành Hựu Tại trước đó nữa.
Trải qua những năm này gây dựng, Đạo gia rốt cuộc đã có được lực lượng nói chuyện ở trên mảnh đất Nam Châu này, đã không cần phải tiếp tục nhịn nhục quá mức nữa.
Đợi đám người Hoàng Liệt rời đi khỏi, Ngưu Hữu Đạo đi tiễn khách trở về, thì nhìn thấy Ngân nhi với Thương Thục Thanh cùng đi tới.
Người sau mặt nở nụ cười, nụ cười trông có vẻ hơi dữ tợn, nhưng đôi mắt sáng lại lóe sáng, từ lúc từ biệt tại phủ thành, rốt cục đã gặp lại.
Ngân nhi thì không có dè dặt như nàng, trực tiếp chạy tới thân thiết gọi, “Đạo Đạo, ngươi đi đâu vậy? Ta đợi ngươi lâu quá.”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn hộp cơm nàng đang ôm trên tay, có chút đau răng, cười trả lời: “Ra ngoài xử lý chút việc.”
“Ta cũng muốn đi!” Ngân nhi thái độ kiên quyết.
Ngưu Hữu Đạo biết ý trong lời nói của nàng, là chỉ về sau ra ngoài phải mang nàng đi theo với, bèn chỉ cười cười, không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt.
Thấy hắn cười, Ngân nhi tức thì cho rằng hắn đã đáp ứng, bèn rút từ trong hộp cơm ra một cái đùi gà chiên bóng loáng đưa cho hắn, “Cho ngươi ăn nè!”
Người bình thường mơ tưởng đoạt được thức ăn của nàng, người được nàng nguyện ý chủ động chia sẽ thức ăn cho, nhất định là người lấy được hảo cảm của nàng.
“Ta đã ăn no rồi.” Ngưu Hữu Đạo thuận tay đẩy cản trả về, thật sự không có hứng thú với đồ ăn nàng tiện tay bốc ra cho, buồn nôn!
“Đạo gia!” Thương Thục Thanh cũng bu lại chào hỏi, ánh mắt nhu tình như nước, sau đó cũng quay qua chào hỏi những người khác.
“Quận chúa.” Mấy người cũng gật đầu chào hỏi lại với nàng.
Ngưu Hữu Đạo lại liếc nhìn Ngân nhi đang làm bộ mặt ngươi không ăn thì ta ăn, nói “Nghe nói quận chúa ở cùng Ngân nhi rất hợp tính, mỗi ngày đều dạy nàng không ít thứ hả?”
Thương Thục Thanh cười nói: “Ta cũng rảnh không có việc gì làm, Ngân nhi muội tử rất đơn giản, ta cũng rất ưa thích.”
Nàng còn chưa chân chính cảm nhận được thái độ của Ngân nhi đối với những người khác, Quản Phương Nghi nghe vậy mí mắt giật giật, âm thầm oán thầm, Yêu Vương này mà đơn giản á? Chắc quân chúa ngươi chưa từng thấy qua nàng có bao nhiêu đáng sợ rồi đi?
Bất quá nàng sau khi biết được tin tức cũng rất kinh ngạc, Yêu Vương này thế mà có thể lịch sự hòa nhã với quận chúa a?
Đơn giản? Ngưu Hữu Đạo cười gượng, nụ cười có chút xấu hổ, lại không tốt nói rõ ra.
Vừa lúc này nam tử áo thiêu bông vừa một mình đi dạo một vòng quanh Nhà Tranh sơn trang đi trở về, thời khắc vừa nhìn thấy Thương Thục Thanh, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, đứng yên lại ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm thật kỹ khuôn mặt Thương Thục Thanh một hồi lâu. . . . . .
Mấy người Đại Thiền sau khi từ biệt bên này xong, thì quay trở lại khách viện.
Cũng không có lòng dạ làm gì khác, Hoàng Liệt cùng mấy vị trưởng lão đi theo tụ tập lại trong đình viện, không vòng vo, trực tiếp bàn bạc, “Lời Ngưu Hữu Đạo nói các ngươi cũng đã nghe rồi đi, hắn muốn vào phủ thứ sử ở, mọi người thấy thế nào?”
“Lúc trước, lúc chúng ta tiếp nhận Nam Châu, là bởi vì tam đại phái đột nhiên tham gia, làm cho Thiên Ngọc môn trở tay không kịp, chúng ta mới thuận lợi nắm Thương Triều Tông vào trong tay, nếu không Thiên Ngọc môn căn bản không có khả năng tuỳ tiện giao người cho chúng ta, cũng không có chuyện thuận lợi giao tiếp Nam Châu.”
“Không sai, Ngưu Hữu Đạo là người quỷ kế đa đoan, nếu thật sự để cho Ngưu Hữu Đạo ở cùng một chỗ với Thương Triều Tông, lỡ như Ngưu Hữu Đạo nổi lên dị tâm gì, Thương Triều Tông lại vốn có mối quan hệ thân thiết với Ngưu Hữu Đạo, phòng được nhất thời, không phòng được lâu dài, thời gian dài sợ là khó lòng phòng bị đổi ý!”
“Ta cũng cho rằng là không ổn, ai biết hắn ở bên ngoài có thông đồng với môn phái nào khác hay không. Hắn vốn có ảnh hưởng lớn đối với Nam Châu, nên quyền khống chế Nam Châu này, chúng ta dù sao cũng phải bắt lấy một đầu. Hắn nói là ở tạm, ai biết là ở tạm trong bao lâu? Nếu hắn xong rồi lại không chịu đi, chẳng lẽ phải trực tiếp trở mặt sao? Đem Nam Châu ra giày vò long trời lở đất, đối với chúng ta cũng không có chỗ gì tốt.”
Mấy vị trưởng lão nghị luận ầm ĩ, thái độ rất rõ ràng, cũng không nguyện ý nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chuyển dời vào Nam Châu phủ thứ sử.
Hoàng Liệt trầm ngâm nói: “Nhưng hắn đã nói, trước mắt gặp nạn, muốn tới phủ thành để tránh nguy hiểm, nếu không đáp ứng thì chúng ta chính là hi vọng hắn bị chết, không tiện cự tuyệt a!”
“Gặp nạn? Đó là hắn nói thôi! Nếu triều đình thật sự muốn động thủ với hắn, hắn có dễ dàng thoát thân như vậy sao? Ngươi nhìn coi hắn thật khỏe mạnh, nào giống có chuyện gì.”
“Kỳ thật cũng có biện pháp ứng phó, không phải liền là tránh nguy hiểm thôi sao? Có thể tới tông môn Đại Thiền sơn chúng ta mà ở! Chúng ta cung cấp che chở cho hắn là được, chẳng lẽ chỗ chúng ta lại không an toàn hơn phủ thành chắc? Nếu hắn cự tuyệt, vậy há chẳng phải nói rõ bản thân hắn có giấu tâm tư riêng? Lại nói, người đến ở trong tay chúng ta, có một số việc chúng ta hoàn toàn có thể nhìn tình huống mà ra quyết định!” Trong lời nói cuối cùng nhấn mạnh đầy ý vị thâm trường.
Lời nói này vừa ra, đám người nhao nhao hô tốt, Hoàng Liệt cũng gật đầu, “Rất tốt, lát nữa liền hồi đáp hắn như vậy đi!”
Thật sớm ngày kế tiếp, Thương Thục Thanh xuất hiện ở bên ngoài gian phòng của Ngưu Hữu Đạo đứng chờ đợi, yên lặng cúi đầu bồi hồi, mười ngón tay có chút xoắn xuýt, lâu rồi không tới chải đầu, cũng không biết thái độ của Ngưu Hữu Đạo bây giờ ra sao.
Quản Phương Nghi lắc mông xuất hiện từ một góc rẽ, đi ra nhìn thấy Thương Thục Thanh đứng trong sân, hơi sửng sốt một chút, chợt nhẹ nhàng lui lại trở về, tránh đi chút.
Cửa gian phòng mở ra, Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, ánh mắt nhìn thấy Thương Thục Thanh đang đứng trong sân, chợt ôn hòa cười một tiếng, nhẹ gật đầu chào hỏi, “Ngân nhi đâu rồi?”
“Vẫn còn đang ngủ nướng.” Thương Thục Thanh đáp lời, thấy hắn không có gì dị thường xoay người vào lại phòng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này bèn tiến lên bước vào trong phòng.
Ngưu Hữu Đạo trước tiên đẩy mở hết cửa sổ phòng ra, có ý tránh tị hiềm, đằng sau mới chủ động ngồi xuống trước bàn