Chương 590: Hưng sư động chúng (* huy động 500 ae tất tay)
Ngưu Hữu Đạo ‘nha’ một tiếng, có chút kỳ quái hỏi lại: “Cầu ta? Đường đường Phi Hoa các, ta có cái gì cho các ngươi cầu chứ?”
Tào Ngọc Nhi ca thán nói: “Đạo gia đã biết rõ làm gì còn cố hỏi, từ khi Chu Thủ Hiền chiến bại về sau, sau khi Phi Hoa các ta và Chân Linh viện bị đuổi ra khỏi Nam Châu, thì như chó nhà có tang vậy, không có chỗ để dừng chân, hoảng sợ không biết đến ngày mai. Càng chết hơn nữa chính là, hai phái có nhiều đệ tử như vậy, tài nguyên tu luyện cơ bản và chi phí sinh hoạt mỗi ngày cũng không phải là số lượng nhỏ, không có tiền thu, chỉ có tiêu hao, chúng ta hao không nổi nữa, lại kéo dài, lòng người Phi Hoa các với Chân Linh viện tứ tán, sợ là bị hủy ở trên tay đời chúng ta, thẹn với lịch đại tiên sư a!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Đúng là đã làm khó các ngươi, có thể lý giải, nhưng ngươi cũng cần phải hiểu tình thế bất đắc dĩ của chúng ta khi tiến đánh Nam Châu lúc đó.”
Tào Ngọc Nhi gật đầu: “Hiểu, mọi người đều có chỗ khó xử, chúng ta há lại không biết tâm tư của Yến Hoàng đối với Dung Bình quận vương. Hai bên tranh chấp tất có thắng thua, chúng ta tài nghệ không bằng người, thua chính là thua, không có gì oán trách, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là té ngã thì lại đứng dậy, hi vọng Đạo gia có thể cho Phi Hoa các và Chân Linh viện chúng ta một cái cơ hội.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cơ hội gì? Sẽ không đến mức kêu chúng ta nhường Nam Châu lại chứ hả?”
Tào Ngọc Nhi: “Đạo gia nói quá lời, địa vị của Đạo gia tại Nam Châu chúng ta không dám khiêu khích, thế nhưng một mình Đại Thiền sơn ở tại Nam Châu quá mức độc đại, đối với Đạo gia chưa chắc là chuyện tốt. Đại Thiền sơn đơn giản chỉ là đang chờ, chờ khoảng mười năm sau, đến khi thực lực tổng hợp của Đại Thiền sơn lại tiến thêm một bước, khi đã có đủ thực lực để khống chế toàn diện Nam Châu triệt để rồi, thì bọn hắn còn có thể chấp nhận cho Đạo gia có ảnh hưởng tại Nam Châu nữa sao? Có thể bọn hắn còn chịu không nổi đến mười năm sau mới nổi lên nữa kìa, lúc nào cũng có thể sẽ gây ra điều bất lợi cho Đạo gia, chẳng lẽ Đạo gia không lo lắng cái này sao?”
Ngưu Hữu Đạo để tay trên chén trà, “Ý của ngươi là đá Đại Thiền sơn ra khỏi Nam Châu?”
Tào Ngọc Nhi: “Đạo gia ngẫm lại xem, một nhà độc đại thật sự không tốt, nếu như Phi Hoa các cùng Chân Linh viện bọn ta thay thế cho Đại Thiền sơn thì sẽ không giống thế, Phi Hoa các, Chân Linh viện, còn có thủ hạ ba phái của Đạo gia, có thể hình thành thế chân vạc, có thể ngăn cản lẫn nhau, điều này đối với Đạo gia mà nói, chẳng lẽ không phải là cục diện tốt nhất hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo như có điều suy nghĩ, trầm mặc một hồi lâu mới từ từ nói: “Ta làm sao lại không biết một nhà độc đại thì sẽ không tốt, thế nhưng thỉnh thần về thì dễ đưa thần đi thì khó, muốn đá Đại Thiền sơn ra khỏi, sợ là không dễ dàng như vậy, các ngươi có biện pháp gì tốt không?” Hắn tựa hồ như đã tâm động.
Tào Ngọc Nhi hơi nghiêng thân thể về phía trước nói: “Chỉ cần Đạo gia có ý, chúng ta tự nhiên có thể cùng suy nghĩ thật kỹ biện pháp, chỉ cần ngươi ta nội ứng ngoại hợp, không lo không có biện pháp tốt.”
Ngưu Hữu Đạo chần chờ nói: “Việc này cho ta suy nghĩ lại một chút.”
“Tốt! Đạo gia cứ suy nghĩ lại một chút, sau ba ngày ta lại đến bái phỏng như thế nào?” Tào Ngọc Nhi nói xong đứng dậy cáo từ, có ý ba ngày sau lại đến nghe câu trả lời.
Ngưu Hữu Đạo cũng đứng dậy theo, khách khí nói: “Không cần chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, không ngại ở lại khách viện luôn.”
Tào Ngọc Nhi khoát tay, “Nhiều người phức tạp, ta ở lại đây để Đại Thiền sơn biết thì không ổn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu như thế, vậy ta liền không giữ lại, hẹn ba ngày sau gặp!”
“Dừng bước!” Tào Ngọc Nhi đẩy tay, ra hiệu cho Ngưu Hữu Đạo không cần đưa, miễn cho dễ gây chú ý.
Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí, phất tay ra hiệu cho Đoàn Hổ đi đưa tiễn.
Đưa mắt nhìn khách nhân rời đi khỏi rồi, nam tử áo thêu bông lên tiếng, “Chân trước đá Thiên Ngọc môn đi, chân sau lại chuẩn bị tính đá Đại Thiền sơn đi nữa?”
Ngưu Hữu Đạo hai tay chống kiếm, “Ta hôm kia chân trước vừa trở về, nàng hôm nay chân sau đã đến, sớm không tới, muộn không tới, ngươi cho rằng là trùng hợp chắc?”
Nam tử áo thêu bông: “Ý của ngươi là, nàng có mưu đồ khác?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Ta vốn cho rằng còn phải chờ thêm chút thời gian nữa, nhưng lúc này lại gặp được vị Tào chưởng môn kia, nếu như ta không có đoán sai, trong số lực lượng tham dự triều đình tiến đánh Nam Châu trước, Phi Hoa các cũng là một trong lực lượng tham gia.”
Nam tử áo thêu bông: “Triều đình không kịp chờ đợi như vậy, phải chăng lại sắp sửa ra tay với ngươi nữa rồi?”
“Chỉ sợ đang ở ngay trước mắt rồi.” Ngưu Hữu Đạo chầm chậm một tiếng, ánh mắt càng thêm thâm trầm, chậm rãi quay đầu lại nhìn Viên Cương, nói: “Hẳn là tới để dò đường đi.”
Viên Cương: “Đều đã chuẩn bị xong, nhân viên tham dự đều không biết muốn làm gì, sẽ không có người nào để lộ tin tức.” Trước đó Ngưu Hữu Đạo ở trên đường đủng đỉnh kéo dài thời gian, chính là hấp dẫn lực chú ý các phe liên quan, để cho hắn đầy đủ thời gian làm chuẩn bị.
Bàn giao việc cho Viên Cương làm, Ngưu Hữu Đạo yên tâm, nếu Viên Cương nói đã chuẩn bị xong, Ngưu Hữu Đạo cũng không nói gì nhiều, hơi nghiêng đầu ra hiệu nói: “Đi thôi, thuận tiện thông báo cho Hoàng Liệt một tiếng, nói trọng lễ đến rồi!”
Viên Cương hơi gật đầu, quay người bước nhanh chân rời đi.
Nam tử áo thêu bông nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không có hỏi nhiều cái gì, lần này, cũng là lần đầu hắn tận mắt lĩnh giáo thủ đoạn của vị này, hắn cũng muốn rửa mắt mà đợi xem, xem coi vị này đến tột cùng là muốn làm gì!
Rời khỏi vùng trọng địa phòng ngự quanh Nhà Tranh sơn trang, đi lên đường cái rồi Tào Ngọc Nhi bèn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nhìn thanh sơn rậm rạp, lại hỏi đệ tử, “Nhìn rõ không, xác nhận đúng không đó?”
Đệ tử nói: “Sư phụ yên tâm, không có sai, đệ tử nhìn rất rõ ràng, tuyệt đối là chính Ngưu Hữu Đạo, nếu có mảy may sai lầm, đệ tử nguyện đem tính mạng ra đảm bảo!”
“Đi!” Tào Ngọc Nhi lập tức hô, dẫn đệ tử cấp tốc bay lượn rời đi, xâm nhập vào phía núi rừng phía trước.
Hai sư đồ một đường bay lượn phi nhanh trong núi rừng sâu thẳm, trên đường có đệ tử Phi Hoa các như ẩn như hiện đoạn hậu, quan sát hậu phương xem coi phải chăng có người theo dõi không.
Đi vào trong một chỗ sâu trong hẻm núi, nhìn thấy Ca Miểu Thủy mặc một thân thường phục đứng chắp tay cạnh một dòng suối, sắc mặt trầm lãnh.
Sau lưng còn có mấy người đi theo, chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang cũng ở đó, Cao Thiếu Minh mặc thường phục cũng ở đây.
“Trở về rồi.” Kim Vô Quang chợt lên tiếng nhắc nhở.
Bao quát cả Ca Miểu Thủy bên trong, cả đám người cùng quay đầu nhìn