Chương 600: Ngươi thật đúng là coi ta thành tay chân của ngươi luôn rồi?
Hơi suy tư về sau, lại tiếp tục hỏi: “Vì cái gì lại vội vã ép triều đình ra tay với ngươi ở thời điểm này?”
Ngưu Hữu Đạo đã đi đến bên thư án ngồi xuống, chuẩn bị viết phần bản thảo gửi cho Thương Triều Tông, lần này tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn là tiến đánh Định Châu đơn giản như vậy, đánh xuống còn phải tính đến bảo trụ nữa, có chút sự tình liên quan đến một số thao tác tinh tế cần phải căn dặn rõ ràng với Thương Triều Tông, nghe hỏi vậy bèn nhịn không được cười nói, “Ngươi giường rất có hứng thú đối với sự tình nơi này nhỉ.”
Cùng đi theo sau đuôi vào phòng Quản Phương Nghi rất tự giác, chủ động đổ nước mài mực, nhìn như bất động thanh sắc, nhưng kì thực đang yên thần lắng tai nghe hai người nói chuyện.
Nam tử áo thêu bông: “Cũng không phải là có hứng thú gì, làm sao, không thể nói với ta à?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Có chút kỳ quái, ngươi không giống như là người hay thích hỏi đến những chuyện này.”
“Ngươi ta mới gặp mặt đôi lần, ngươi hiểu ta được bao nhiêu?”
“Cũng đúng, vốn cho rằng ngươi không phải là người nói nhiều.”
“Có thể nói sao?”
Ngưu Hữu Đạo cầm trang giấy, vừa trải ra ở trước mặt vừa nói: “Sự tình đã qua, cũng không có cái gì là không thể nói, nguyên nhân thì có nhiều phương diện. Thứ nhất, ta rất rõ ràng, Thương Kiến Hùng sớm muộn gì cũng sẽ động thủ với ta, ta tránh được nhất thời, không tránh được lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ đụng hắn lần nữa, nên ta cũng đang tùy thời chờ đối mặt với vấn đề này.”
“Thứ hai, vì ứng phó với Triệu quốc, Yến quốc uy hiếp tới Kim Châu và Nam Châu, Nam Châu đã tập kết nhân mã và vật tư sẵn rồi, giờ phải giải tán sau đó lại tập kết lần nữa mà nói, lôi đi kéo lại như vậy, quá hao người tốn của, cho nên có thể thừa cơ làm lợi dụng luôn.”
“Thứ ba, thế cục xuất hiện biến hóa, đại quân hai nước Hàn, Tống áp cảnh, triều đình đã bị trói buộc lại tay chân, đây cũng là thời cơ tốt đẹp để lợi dụng.”
“Thứ tư, những người bịt mặt kia ngươi cũng thấy rồi đấy, đó là do ta đi tìm người ta mượn tới, những nhân thủ này, người ta không có khả năng một mực thả ở bên cạnh ta nghe ta điều khiển, mà chỉ là cho ta mượn để dùng khẩn cấp, không có cách nào để ở bên cạnh ta lâu, nên ta phải nắm chặt thời gian cử đi làm một số chuyện phát huy tốt công dụng.”
“Thứ năm, từ những điều trên tổng hợp lại, sau khi triều đình tiến hành ám sát ta tại Kim Châu bị thất thủ về sau, bọn hắn nếu không từ bỏ, ta nhất định phải thừa dịp trên tay ta đang tập kết được thực lực cường đại nhất có thể, ở thời điểm thế cục có lợi nhất cho ta, và bất lợi nhất cho triều đình mà động thủ!”
“Liền những nguyên nhân này, ta đủ thẳng thắn với ngươi rồi chứ?” Ngưu Hữu Đạo giang mở hai tay ra.
Quản Phương Nghi nghe xong mắt trợn trắng, quả là có đủ thẳng thắn, trước giờ với lão nương cũng chưa bao giờ thẳng thắn qua như vậy.
Sự tình nàng mặc dù đi theo và cùng trải qua, nhưng phần lớn thời gian đều như là lọt vào trong sương mù vậy, giờ vẫn là lần đầu tiên biết rõ ràng được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, đủ các loại sự kiện không rõ ràng trước đây giờ đã được sáng tỏ thông suốt.
Nam tử áo thêu bông vừa suy tư vừa từ từ nói: “Đã cho triều đình thời gian chuẩn bị, nhưng lại không cho triều đình đủ thời gian để chuẩn bị đầy đủ, như vậy vừa tránh khỏi cho bản thân chống đỡ không nổi, lại vừa hiển lộ rõ thực lực của ngươi để chấn nhiếp triều đình, khiến cho triều đình sau này không dám có hành động thiếu suy nghĩ đối với ngươi nữa!”
Bỗng nhiên ngẩn mắt lên nhìn kỹ hắn hỏi: “Tống sứ là do ngươi xử lý có phải hay không?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ cười không đáp, cầm lấy cây bút tỉa bỏ mấy sợi lông thừa trên ngòi bút đi, chẳng khác gì là thừa nhận cả, loại chuyện này đối với bất kỳ người nào hắn cũng sẽ không đi thừa nhận, cũng không muốn lừa gạt đối phương, để cho đối phương tự lĩnh hội đi.
Nam tử áo thêu bông nhìn về phía hắn, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
Hết thảy đều đã rõ ràng, thế cục đại quân Hàn, Tống áp cảnh Yến quốc chính là do tên này thừa cơ châm ngòi lên.
Đằng sau đó lại sớm liên hệ với hắn đến bảo hộ, đã nói lên tên này trước đó đã biết trước triều đình muốn động nó, vì thế liền đã sớm trói tay chân triều đình lại, rồi chờ đợi triều đình đến động.
Cái mục thứ 2 mà tên này nói, gì mà Nam Châu đã tập kết nhân mã cùng vật tư sẵn rồi nên thuận tiện làm lợi dụng luôn cho đỡ hao người tốn của, đã nói lên tên này đã sớm chuẩn bị xong cho việc sẽ phản kích rồi.
Hắn thật sự không biết nên hình dung vị hậu bối này như thế nào nữa, từ từ nói: “Xem ra lần này ngươi không ‘cắn’ được đôi cục thịt từ trên thân triều đình xuống là sẽ không dừng tay rồi.”
Ngưu Hữu Đạo nâng bút chấm mực lắc đầu, “Ta cũng là do tình thế bất đắc dĩ thôi, đi đến tình trạng ngày hôm nay, dù ta có muốn tránh cũng không thể tránh, trừ phi ta từ bỏ Nam Châu, thế nhưng bên ngoài còn có một đám huynh đệ tín nhiệm ta đi theo ta lăn lộn. Nếu như ta dễ dàng buông tha, thì không có cách nào bàn giao được với bọn hắn, nhân mã Thương hệ Nam Châu cũng sẽ đứng trước một trận huyết tẩy.”
“Mà cái tay kia của triều đình cũng không chịu an phận, cứ muốn quấy đảo nơi này mấy lần, không ‘chơi’ cho bọn hắn một trận giáo huấn thật sâu, thì bọn hắn sẽ không chịu thu hồi cái tay kia. Đánh cho một quyền đau, miễn cho trăm quyền lại, trải qua lần này, chỉ cần không xuất hiện biến cố gì lớn, thì trong một đoạn thời gian tương đối dài, chắc hẳn sẽ không còn người nào dám vọng động tới Nhà Tranh sơn trang của ta nữa!”
Nam tử áo thêu bông trầm mặc, chợt thốt ra một câu, “Đông Quách Hạo Nhiên không biết làm sao lại thu nhận một tên đệ tử quan môn*(ruột) âm hiểm xảo trá như ngươi thế này nữa?”
Ngưu Hữu Đạo trải rộng trang giấy thẳng ra, nâng bút chấm mực vừa viết vừa nói, “Nể tình ngươi là cao thủ, ta coi như không nghe thấy gì hết.”
Nam tử áo thêu bông bỗng buông tiếng thở dài nói, “Đối với ‘bọn hắn’ mà nói, ngươi càng có tác dụng hơn so với ta nhiều! Ta bị trục xuất khỏi sư môn là trừng phạt đúng tội, nhưng bọn hắn không nên đuổi ngươi ra ngoài a, hồ đồ!”
Cái gì mà ngươi, ta, bọn hắn? Không biết Ngưu Hữu Đạo có nghe hiểu ý tứ trong lời của hắn hay không, nhưng nhìn bản mặt thì y như lời vừa mới nói, quả nhiên là coi như không nghe thấy gì hết, không lên tiếng, cứ việc viết thư của mình.
Để mặc nam tử áo thêu bông trên người mang theo một loại cảm xúc thật sâu không nói rõ, đi qua đi lại ở trong phòng bồi hồi, thi thoảng lại than thở hai tiếng.
. . . . . .
Nam Châu phủ thứ sử, hai tên thân vệ vào thắp sáng đèn đuốc trong Anh Võ đường xong lui ra ngoài.
Chờ một chút, mấy người Thương Triều Tông nhận được thư từ Nhà Tranh sơn trang đưa tới khẩn cấp đi vào, Lam Nhược Đình đẩy Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn tới trước địa đồ.
Thương Triều Tông chỉ chỉ những điểm trên địa đồ, nói vị trí nhân mã đóng quân hiện tại, tiếp theo nói: “Bây giờ trọng binh triều đình đang còn đề phòng Hàn quốc với Tống quốc, binh lực nội bộ trống rỗng, phía ta thì lương thảo và đồ quân nhu lẫn nhân mã đã tập kết hoàn tất, có thể nói là nước chảy thành sông, chính là cơ hội dùng binh tốt. Chỉ là bản vương có chút bận tâm, nếu như Đại Thiền sơn không chịu phối hợp, cuộc chiến này cũng không có cách nào đánh. Còn có tam đại phái