Chương 602: Tặc tử đáng giận!
Ba người có chút mộng, toàn bộ tiền này tùy ý bọn hắn phân chia, mặt khác còn cho mỗi người bọn hắn thêm một con phi cầm cỡ lớn nữa?
Ngưu Hữu Đạo quay người rời đi, Quản Phương Nghi lần nữa nhứ nhứ 3 cái Chỉ Linh tới, tức giận nói: “Phát ngốc cái gì thế, cầm lấy, là tặng cho các ngươi.”
Hạ Hoa có chút không thể tin được nói: “Tặng? Tặng không cho chúng ta?”
Quản Phương Nghi: “Làm sao? Không muốn à!”
Sao có thể không muốn được, ba người vội vàng thò tay ra đoạt lẹ, cầm trên tay đều có chút yêu thích không muốn buông, về phần ngữ khí khó chịu của người nào đó thì đã không còn trọng yếu nữa rồi.
“Dùng như thế nào không cần ta dạy nữa chứ?” Quản Phương Nghi lại lên giọng như thể tức giận nói.
Cái này thì không cần, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, cũng đã được nghe nói qua rồi.
Quản Phương Nghi quay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, ba con phi cầm cỡ lớn từ trên trời giáng xuống, hạ xuống bên ngoài thủy tạ, ba người Phí, Trịnh, Hạ vội vàng chạy tới nhận phi cầm của riêng mình.
Thương Thục Thanh đang đứng tựa vào một chỗ lan can, chính mắt nhìn thấy bộ dạng mừng hết trời hết đất của ba vị chưởng môn cũng mỉm cười theo, chỉ chốc lát sau lại nhìn thấy ba vị chưởng môn tự mình khống chế phi cầm đằng không bay đi.
Quản Phương Nghi đuổi theo kịp Ngưu Hữu Đạo, vừa đi vừa không ngừng lầm bầm trong miệng, “Nói cái gì mà lễ vật tặng cho ta, lão nương cũng chỉ là người giữ của miễn phí mà thôi, lúc không cần thì ném cho ta, đến khi dùng thì thích lấy là lấy. Ta cũng là bần tiện mà, biết rõ là giữ không được, còn nhịn không được cố hốt về cất.”
Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm bước đi phía trước bật cười ha ha nói, “Không phải chỉ là ba con phi cầm thôi sao, quay đầu từ chỗ Cao Kiến Thành kia kiếm được 1 ức đều đưa hết cho ngươi, vậy là ngươi kiếm lợi lớn rồi.”
Quản Phương Nghi ‘phi’ một tiếng, “Bớt đùa làm lão nương vui vẻ đi, Cao Kiến Thành đào đâu ra 1 ức* để mà đưa? Coi như hắn có tham nhũng, cũng tham không được tới con số này.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay người qua nhìn xem nàng, hài hước hỏi: “Vậy nếu thật sự lấy được mà nói, ngươi có muốn hay là không muốn đây?”
Quản Phương Nghi trừng mắt, “Muốn! Cớ gì lại không muốn?”
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, “Hồng Nương, ta không phải nịnh nọt ngươi, ta phát hiện ngươi đích thực là càng ngày càng trẻ a.”
Quản Phương Nghi sửng sốt một chút, chợt cười mắng: “Bớt nói lời dễ nghe, cho điểm lợi ích thực tế đi.”
Ngưu Hữu Đạo đi lại gần sát, kề sát bên tai nàng, dùng giọng điệu vô cùng chân thành và nghiêm túc nói: “Mặc kệ tuế nguyệt phải chăng vô tình, trong lòng ta ngươi mãi là nữ nhân ‘đệp’ nhất.” Nói rồi nhẹ nhàng bước đi sượt qua nàng.
Quản Phương Nghi kinh ngạc đứng y nguyên tại chỗ, răng ngà cắn cắn môi son, đưa mắt nhìn theo bóng người rời đi, trong ánh mắt xen lẫn vẻ vừa yêu vừa hận.
Lần này nói tóm lại nàng tương đối dễ nói chuyện, trợ cấp cho Tô Nhân Kiệt 100 vạn, còn có ba con phi cầm này, mà nàng cũng chỉ là càu nhàu oán trách một trận dong dài thôi, không giống như thường ngày phải để Ngưu Hữu Đạo hao phí hết miệng lưỡi mới chịu, thật sự là vì bảo hộ nơi này, người chết nhiều lắm.
. . . . . .
Yên Kinh, hoàng cung đại nội, trong đại điện triều đường, một đám triều thần sau khi hạ triều lần lượt ra về.
Lúc quần thần từng bước bước xuống bậc thang, chợt nhìn thấy có một con phi cầm cỡ lớn bay từ bên ngoài vào thẳng trong cung, trong quần thần liền có tiếng xì xào bàn luận.
Cao Kiến Thành cũng nghiêng đầu qua hỏi thăm người bên cạnh, “Mắt già mờ rồi, vừa rồi ta nhìn thấy người cưỡi ở trên phi cầm kia trông quen quen.”
Quan viên trẻ tuổi bên cạnh lập tức thấp giọng trả lời: “Nhìn giống như là Ca công công từ bên ngoài trở về ạ.”
Cao Kiến Thành ‘à’ một tiếng, ánh mắt lóe lên, cũng không nói nhiều thêm cái gì.
Ra khỏi triều đường, một bộ phận quan viên phải xuất cung, còn một bộ phận thì phải ở lại trong Cung Khu Chính Vụ làm việc, cấp bậc như Cao Kiến Thành này tự nhiên là phải ở lại rồi.
Tuy nhiên, trên đường di chuyển thì một tên thị vệ bước nhanh đến chắp tay bẩm, “Đại Tư Đồ, quản gia của ngài đang đợi gặp ở ngoài cung ạ.”
Cao Kiến Thành gật đầu, phất tay cho hắn lui, đằng sau lại bàn giao mấy tiếng cho cấp dưới bên cạnh, xong lúc này mới bước đi ra ngoài cung.
Hắn vừa ra cửa cung, quản gia Phạm Chuyên liền tiến lên đón hắn đi qua một bên, rồi thấp giọng nói: “Lão gia, đại gia* xảy ra chuyện rồi, đã bị rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo.” (*người hầu gọi con trưởng)
Cao Kiến Thành giật mình sợ hãi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại gia đi theo chân Ca Miểu Thủy tới Thanh Sơn quận tiến đánh Nhà Tranh sơn trang, bị thất thủ, đây là thư Ngưu Hữu Đạo đưa tới, bảo lão gia lấy tiền chuộc người.” Phạm Chuyên dâng lên một phong thư.
Cao Kiến Thành lập tức tung trang giấy ra xem xét, sau khi thấy rõ nội dung xong, sắc mặt dần dần lộ ra vẻ tái nhợt, người có chút lung lay như sắp đổ.
Phạm Chuyên tranh thủ thời gian dìu đỡ cánh tay hắn, khẽ liên tục kinh hô, “Lão gia không nên kích động, không nên kích động, lại tiếp tục nghĩ biện pháp, lại tiếp tục nghĩ biện pháp ạ. Ông trời phù hộ, đại gia nhất định sẽ không có việc gì.”
Cao Kiến Thành bình tĩnh lại ‘ha ha’ cười khổ, “Không phải ta thương tiếc cho tính mệnh của đứa nghiệt tử kia, nếu nó chết ngược lại cũng thôi, nó còn sống lại nằm ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, thì liên lụy chính là toàn bộ cả Cao gia, Cao gia xong rồi! Nghiệt tử a, ta đã liên tục nhắc nhở nó rồi, cái thói quen làm việc kia của nó ở trong Điệp Báo Ti vẫn không thay đổi được, vậy mà đích thân lên tiền tuyến, đạo lý ‘thân thể thiên kim không ngồi ngụy đường’ vậy mà cũng không hiểu được sao?”
Phạm Chuyên: “Lão gia quá lo lắng, có lẽ không đến mức như vậy.”
Cao Kiến Thành thở dài: “Vô luận ở tại hai quận, hay là tại toàn bộ Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo chưa bao giờ giành hay cướp lấy bất cứ lợi ích gì, người này tiến thối có độ, cũng không phải là người tham tiền, ngươi cho rằng Ngưu Hữu Đạo bắt được Thiếu Minh chỉ là vì đe doạ đổi lấy một chút tiền tài thôi sao? Ở đây nó đã trở thành một quân cờ đưa đến tận tay hắn, cũng là bằng chứng xác nhận triều đình đánh lén hắn, ngươi có nghĩ tới hậu quả khi Thiếu Minh đứng ra chỉ chứng triều đình hay chưa?”
Phạm Chuyên nghe vậy sắc mặt đại biến, nếu thật là như thế thực, vậy Cao gia đích thật là xong rồi, lão gia khẳng định cũng phải bị liên lụy, hầu kết bèn run run, khó nhọc nói: “Hắn đưa ra cái giá này, nói không chừng thật sự là cần tiền gấp chăng.”
Cao Kiến Thành: “Hồ đồ! Đừng nói ta không bỏ ra nổi 1 ức, coi như lấy ra được, cũng không thể cho hắn. Ngươi cho rằng hắn thuần là nhắm vào Cao gia sao? Mục đích chính của hắn chính là muốn tạo phiền phức cho triều đình bên này, nếu ta thật sự xuất ra 1 ức đi giao dịch, hắn tất nhiên sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết đến việc đó, tự mình giải quyết không thể nghi ngờ là ấn chứng xác thực triều đình đánh lén, vậy coi như có cứu được người trở về, thì Cao gia cũng triệt để xong, bệ hạ sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho Cao gia!”
Phạm Chuyên lúc này quả là hoảng hồn thật sự, “Vậy phải làm sao bây giờ, thật chẳng lẽ không còn cách nào để vãn hồi sao?”
Cao Kiến Thành giơ bàn tay lên ra hiệu bình tĩnh nói, “Đừng vội, càng hoảng sẽ càng loạn, phải tỉnh táo. Việc này tạm thời cứ xem như chưa biết rõ tình hình, ngươi đi về trước tìm hiểu thêm tin tức đi, ta ở chỗ này cũng phải kiểm tra lại tình huống đã, trước tiên phải biết cho rõ tình huống mới có