Chương 607: Niềm vui ngoài ý muốn
Viên Cương thì lại không có cảm giác cao hứng như vậy, trái lại dội cho gáo nước lạnh, “Theo tin tức Ngũ Lương sơn bên kia nói, một trận chiến bên ngoài Dung Dương thành kia, hơn vạn bại quân bị vây chặn ở trong khe núi đã bị hỏa thiêu tiêu diệt, trên vạn người muốn đầu hàng, Mông Sơn Minh lại giết hàng, tàn sát hơn vạn người!”
Quản Phương Nghi nghe có chút rùng mình.
Ngưu Hữu Đạo lặng yên một trận, từ từ nói: “Hầu Tử, loạn thế có pháp tắc của loạn thế! Vương gia cho Mông Sơn Minh đại quyền tiền trảm hậu tấu, Mông Sơn Minh làm như vậy tất nhiên là có đạo lý của hắn. Trên chiến trường, Mông Sơn Minh là người chinh chiến cả đời, chân chính là người trong nghề có trải qua khảo nghiệm, chuyện chuyên môn giao cho người có chuyên môn đi làm, chúng ta không hiểu cũng đừng có khoa tay múa chân, miễn cho làm người ta bị bó tay bó chân.”
Viên Cương quay người đi, cũng không nhiều lời cái gì.
“Hầu Tử thối này không nghĩ tới lại còn có một mặt lòng dạ đàn bà khác nữa.” Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm bóng lưng Viên Cương rời đi buông tiếng thở dài, bất quá bàn tay vẫn đặt lên trên đầu vai Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ nói, “Có điều Đạo gia này, ngươi lúc này xuất thủ, người phải chết thật sự là nhiều lắm, ta thế nhưng thật là phụ nhân đó!”
Ngưu Hữu Đạo bình bình tỉnh tỉnh nói: “Không tiến tắc thối, nếu ta nhượng bộ, người bên này chết sẽ càng nhiều hơn, đổi ngươi, ngươi lựa chọn như thế nào? Ta không có sự lựa chọn nào khác!”
“Ai! Dù sao ngươi cũng không bận tâm lại chết thêm mấy người, ta đi thông tri quận thành bên kia động thủ vậy. Thời điểm còn ở Tề kinh, thật sự không nghĩ tới có một ngày bản thân ta bị cuốn vào trong những chuyện như này.” Quản Phương Nghi lấy bàn tay ra khỏi đầu vai hắn, than thở rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cầm chiến báo lật qua lật lại.
Bất kể nói như thế nào, có người có thể chấp hành ý chỉ của hắn một cách hoàn mỹ như vậy, hắn cũng bớt được không ít việc. . . . . .
Màn đêm buông xuống, hậu quả của một trận chiến bên ngoài Dung Dương thành vẫn tiếp tục lan tỏa, lực chấn nhiếp rất rõ ràng, Định Châu binh lực có hạn, đã không còn dám chủ động xuất kích, binh lực co cụm vào, bước vào trạng thái phòng ngự toàn diện.
Trung quân, trong đại trướng, Tiết Khiếu đang còn lo lắng chờ đợi triều đình hồi đáp, chờ đợi triều đình cấp viện binh, chờ đợi triều đình nghĩ biện pháp giải quyết việc này.
Bên này Viên Cương cũng đang ở trong trung tâm thu nhận tin tức của Ngũ Lương sơn chờ đợi tin tức chiến báo tùy thời truyền đến.
Một tên đệ tử Ngũ Lương sơn bước vào động bẩm báo, “Viên gia, bên ngoài có đệ tử Lưu Tiên tông tới truyền lời muốn tìm ngài.”
Công Tôn Bố đang ở cùng trong động ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Viên Cương đứng dậy rời đi, bước ra ngoài động, đến gặp đệ tử thủ sơn Lưu Tiên tông kia, người sau báo: “Viên gia, ngoài sơn môn có một người tới, nói là bằng hữu cũ của ngài.”
Viên Cương hỏi: “Ai vậy?”
Lưu Tiên tông đệ tử nói: “Đối phương không nói, trùm kín đầu che mặt, không có lộ ra chân dung, chỉ nói ngài gặp liền biết.”
Viên Cương nhíu mày bước đi ra.
Đi chào đón cái vị gọi là bằng hữu cũ này, không lâu sau khi Viên Cương mang người này vào Nhà Tranh sơn trang, thì Ngưu Hữu Đạo đi tới thăm tiểu viện nơi Thương Thục Thanh ở lại.
“Đạo Đạo!” Ngân nhi đang ngồi chơi cùng Thương Thục Thanh liếc nhìn thấy, miệng hô lên trước xong đứng dậy, chạy tới.
Ngưu Hữu Đạo nhìn xem hộp cơm trong tay nàng đang nắm, đau đầu cười khổ, “Vẫn còn đang ăn à!”
Ngân nhi lập tức thò tay bốc một khối thịt heo rừng đưa cho hắn, “Cho ngươi ăn nè.”
“Ăn qua rồi.” Ngưu Hữu Đạo lập tức khoát tay nhã nhặn từ chối.
“Đạo gia.” Thương Thục Thanh bước đến gần hành lễ, hơi có chút ngoài ý muốn, Ngưu Hữu Đạo rất ít khi chủ động đến tìm nàng.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo đẩy Ngân nhi ra về sau, hỏi: “Quận chúa, mặt mũi những người ở trong Yến kinh ngươi hẳn là đều nhận ra hết phải không a?”
Thương Thục Thanh không biết tại sao hắn lại đi hỏi cái này, chần chờ một chút, “Còn phải xem là ai nữa, ta dù sao cũng đã rời đi Yến Kinh hơi nhiều năm rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thí dụ như người của Đại Tư Không phủ đâu?”
Thương Thục Thanh gật đầu: “Người của Cao đại nhân ta nhận biết một chút, nhưng không nhiều, bình thường lúcta ở nhà cũng rất ít khi đi ra ngoài.”
Ngưu Hữu Đạo: “Quản gia Cao Kiến Thành thì sao?”
“Phạm Chuyên sao?” Thương Thục Thanh hỏi ngược lại, thấy hắn gật đầu, nàng cũng gật đầu nói: “Hắn từng đến vương phủ bái kiến qua, ta có gặp qua hắn, xem như nhận biết. Đạo gia cớ gì nhắc đến hắn vậy, có liên quan tới việc Cao Thiếu Minh bị bắt sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Nếu có nhận biết, vậy liền làm phiền quận chúa đi theo ta một chút.”
Thương Thục Thanh nghi hoặc, bất quá vẫn ngoan ngoãn đi cùng hắn, Ngân nhi cũng không chịu ra rìa, chủ động ôm hộp cơm đi theo. . . . . .
Trong một gian tĩnh thất, đèn đuốc mờ nhạt, quản gia Đại Tư Không phủ Phạm Chuyên đang ngồi tĩnh tọa trước một cái bàn, lẳng lặng chờ đợi.
Giả mạo bằng hữu cũ Viên Cương để tìm Viên Cương chính là hắn, hắn lần này đến rất chú ý cẩn thận, sợ trực tiếp tìm Ngưu Hữu Đạo sẽ gây cho người khác chú ý, liền đi tìm Viên Cương trước, để Viên Cương làm an bài, an bài hắn với Ngưu Hữu Đạo gặp mặt.
Nhưng mà phía Ngưu Hữu Đạo bên này người có thể nhận biết ra vị này đoán chừng không có nhiều, ba phái Lưu Tiên tông bên kia có lẽ là có người nhận biết, nhưng đối phương có nói là bí mật đến đây, không thể lộ ra ngoài, sau khi đến lại yêu cầu cho những người khác không liên quan lui ra, Ngưu Hữu Đạo hình như có sở ngộ, lúc này mới bèn đi tìm Thương Thục Thanh đến nghiệm chứng.
Cửa tĩnh thất hé mở ra một khoảng khe hở, Phạm Chuyên ngẩng đầu nhìn một chút, người đang ngồi ở chỗ sáng không thể thấy rõ người ẩn trong bóng tối, nên không biết là ai đang rình coi.
Ngoài cửa, Thương Thục Thanh sau khi nhìn qua về sau, quay người qua khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Đạo gia, không sai là hắn.” Lại có chút nghi hoặc, “Là tới cứu Cao Thiếu Minh sao?”
Ngưu Hữu Đạo cám ơn, đưa tay mời nàng cứ đi nghỉ ngơi trước, ra hiệu chuyện đó để nói sau, để hắn tìm hiểu tình huống đã.
Sau khi người lui ra rồi, Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, Phạm Chuyên nhìn chăm chú thật kỹ, sau đó đứng dậy, chắp tay chào: “Lão nô Phạm Chuyên, gặp qua Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo cười đưa tay ra hiệu cho hắn ngồi, chính mình cũng ngồi xuống, cười nói: “Ngươi ta chưa từng gặp mặt nhau, như thế nào biết ta là ai?”
Phạm Chuyên nói: “Lão nô sẽ không mạo muội đến đây, đã thấy qua chân dung của Đạo gia rồi, với lại tại Nhà Tranh sơn trang này chắc hẳn cũng không có ai dám giả mạo Đạo gia.” Nói xong lại than thở lắc đầu nói tiếp, “Đều nghe nói Đạo gia tuổi còn trẻ, hôm nay gặp mặt, mới biết cái gì gọi là thanh niên tài tuấn, chia ngang hợp dọc, khiến cho tài tuấn thiên hạ phải xấu hổ.”
Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm khoát tay, “Lời khách khí thì không cần nói, nói thẳng công việc đi.”
Phạm Chuyên cũng không có quanh co lòng vòng, đưa tay vào trong tay áo móc ra mấy tấm ngân phiếu định mức của Thiên Hạ tiền trang, đẩy lên trước mặt Ngưu Hữu Đạo, “Xin mời Đạo gia vui vẻ nhận.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhặt lên xem xét, tính toán số lượng, cộng lại vừa vặn 1000 vạn (10 triệu) kim tệ, hơi nhíu mày, tiện tay ném trở về trên bàn, “Ta nói chính là 1 ức (100 triệu), mới có 10 triệu, có phải hay chăng quá ít chút, đuổi ăn mày à?”
Phạm Chuyên cười khổ: “Nếu đều coi 1000 vạn kim tệ này là đuổi ăn mày, chắc quyền quý khắp kinh thành sợ là đều thành ăn mày hết, vì 1000 vạn này, trong phủ cơ hồ thành táng gia bại sản rồi ạ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cò kè mặc cả với ta à?”
Phạm Chuyên: “Không dám, Đạo gia nói một 1 ức, sẽ chỉ cho thêm, sẽ không thiếu.”
Ngưu Hữu Đạo ‘ha’ một tiếng, nhiều hứng thú nói: “Cho thêm là bao nhiêu?”
Phạm Chuyên thấp giọng ý vị thâm trường nói: “Giang sơn Yến quốc trị giá bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo an tĩnh, nhìn chăm chú vào hai mắt đối phương, liền một chữ, “Nói!”
“Lão nô lần này đến cũng không phải là vì lấy tiền để chuộc người, Minh thiếu ở trên tay Đạo gia,