Chương 608: Đan Bảng thứ bảy, Triệu Hùng Ca!
Nơi này nàng còn có cơm trắng dưa muối để mà ăn, mà phía Thương Kiến Hùng thì đã gấp đến bốc lửa luôn rồi, cái gì đều ăn không vô, đang một mực chú ý tới tình hình chiến đấu ở Định Châu bên kia.
Đợi đến khi chiến báo cầu viện khẩn cấp của Tiết Khiếu đến, được biết Định Châu tập kết 5 vạn đại quân gần như bị 3 vạn nhân mã của Nam Châu đánh cho toàn diệt, càng thêm ném đi đất đai cả một quận nữa, Thương Kiến Hùng bùng nổ tức giận.
Giận dữ mắng mỏ Tiết Khiếu vô năng vô dụng, giận dữ mắng mỏ những quan lại phía dưới đã mở thành đầu hàng kia, thề thốt có một ngày chắc chắn sẽ cho tru di cửu tộc những tên quan lại đã đầu hàng này.
Nhưng mà ngoài cảm giác giận dữ càng nhiều hơn nữa chính là cảm giác bất an, đi đánh lén Nhà Tranh sơn trang không thành, tự dời tảng đá lên đập chân mình, lại dẫn xuất ra chuyện lớn như vậy nữa.
Cùng một đám đại thần thương lượng đến thương lượng đi, hạ lệnh điều viện binh từ những châu khác đến tiếp viện cũng không phải là không được, nhưng lúc này đây những châu phủ nằm dưới sự không chế của triều đình thì phần lớn binh lực đều đã bị điều đi tới biên giới phòng ngự Hàn quốc với Tống quốc rồi, mà binh phong Nam Châu lại đang mạnh, coi như triệu tập nhân mã còn thừa lại của hai châu đi qua đó cũng chưa chắc đánh thắng được.
Mấu chốt chính là, một khi để cho chiến sự mở rộng, vậy thì liền thật sự biến thành thế nội ứng ngoại hợp mất, đến lúc ấy nội bộ Yến quốc đại loạn, Hàn quốc và Tống quốc có thể nhịn được không xuất binh sao?
Tam đại phái biết chuyện cũng sẽ không đồng ý cho triều đình làm như vậy, Thương Kiến Hùng nếu dám không thèm đếm xỉa làm cho loạn đến mức độ đó, vậy thì chỉ sợ chức hoàng đế này của hắn cũng không thể làm tiếp được nữa rồi.
Nhưng nếu thật sự phải làm theo như lời Nam Châu nói, liền chỉ bởi vì một cái lý do Nam Châu tự bịa ra mà liền phải giết chết Tiết Khiếu để bàn giao bồi tội, vậy thì uy tín của triều đình để ở đâu? Để cho các châu mục châu phủ khác cảm thấy như thế nào? Quay đầu những chư hầu đang ủng binh tự lập kia cũng nhao nhao học theo bắt chước khiêu khích thì phải làm sao giờ? Đừng nói các đại thần phản đối, ngay chính bản thân Thương Kiến Hùng cũng là người đầu tiên không đồng ý!
Cuối cùng bất đắc dĩ, theo lời đề nghị của quần thần, Thương Kiến Hùng cũng chỉ có thể là đi mời tam đại phái ra mặt can thiệp, ấn xuống Nam Châu đang còn làm loạn kia!
Đối với Thương Kiến Hùng mà nói, làm ra quyết định như vậy đã là rất gian nan, hiển lộ rõ ràng hắn vị hoàng đế này vô năng, ngay cả cái Nam Châu cũng đều không trị nổi.
Trọng yếu nhất chính là, chuyện này là do hắn tự gây ra, có một số việc hắn không chịu thừa nhận cũng vô dụng, tất cả mọi người đều không phải là người ngu, chính bản thân ngươi làm cho chuyện tình thành ra như thế này, cuối cùng lại phải để cho tam đại phái phải ra mặt, chùi đít thu thập cục diện rối rắm này giúp cho ngươi, coi tam đại phái là cái gì rồi? Tam đại phái có thể cho sắc mặt tốt mới là lạ!
Cùng lúc đó, động tĩnh Nam Châu tiến đánh Định Châu quá lớn, có muốn giấu giếm cũng không giấu được, bị thám tử của các thế lực khắp nơi thăm dò được, các loại tin tức đều đang cùng lúc trên đường truyền về nơi cần đến.
. . . . . .
Trời đã sáng, dưới chân tường thành Thanh Sơn quận là một mảnh ồn ào, mười người đang bị treo trên đầu tường bị đưa ra, ở ngay trước mặt mọi người, quân coi giữ bắn giết mười người, rồi nhặt xác đưa đi.
“Sao lại giết vậy?”
“Nghe nói bọn hắn tố giác vạch trần bọn hắn đánh lén là do triều đình sai sử, quân coi giữ quận thành cho rằng triều đình không có khả năng làm chuyện như vậy, tức giận đám người này ‘yêu ngôn hoặc chúng*, bèn giết đi!” (*nói bậy lừa dân)
Dưới tường thành, bách tính nghị luận phải nói là rất ầm ĩ.
Thi thể được khiêng ra ngoại thành, đưa tới một vùng đất hoang vu vùi lấp qua loa, thời điểm vùi chôn lại nhiều thêm ra một cái xác nữa, một xác người máu me bê bết, mặt mũi bị móp đến độ biến dạng không còn hình người.
Người tiến hành chôn cất gặp đám binh sĩ chuyển xác đén, một người trong nhóm đưa mười bộ thi thể đến hỏi một nhóm người chôn, “Đây là xác tên nào nữa thế?”
Một người trong nhóm đang chôn cười hắc hắc nói: “Còn không phải là một tên trong đám tiến đánh sơn trang bị sa lưới nữa sao, có đều lai lịch của tên này cũng không nhỏ nha, nghe nói là nhi tử của Đại Tư Đồ triều đình Cao Kiến Thành, Cao Thiếu Minh, hình như là vì không muốn liên lụy cho gia tộc, cuối cùng thế mà đập đầu vào tường tự vẫn luôn!”
“Hắc, lai lịch này đúng là thật không nhỏ ha. Vị Cao tư đồ kia biết còn không phải thương tâm đến chết sao?”
“Thương tâm cái rắm, người ta mỹ thiếp thành đàn, con cháu đông đảo, chết một đứa tính là cái gì, cùng lắm thì sinh nhiều thêm mấy đứa bổ sung.”
“Ha ha, ngươi cái tên này cái miệng thật đúng là tổn hại mà.”
“Ai mà không nổi giận chứ? Triều đình vì đối phó Nam Châu chúng ta vậy mà thật đúng là không từ thủ đoạn, chẳng những đánh lén, còn dám đoạt nữ nhân của Vương gia, ngay cả chuyện hèn hạ như vậy còn làm được, ta thấy triều đình này sớm muộn gì cũng xong đời!”
. . . . . .
“Cao Thiếu Minh tự vẫn rồi?”
Quản Phương Nghi từ bên ngoài chạy tọt vào trong tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo, vừa thấy Ngưu Hữu Đạo cái liền hất đầu hỏi ngay, bộ dạng rất là kinh ngạc.
“Có gì ghê gớm đâu, ngươi ‘coi trọng’ người ta à?” Ngưu Hữu Đạo vừa trêu chọc vừa bước đi xuống bậc tam cấp.
“Phi!” Quản Phương Nghi phỉ nhổ một tiếng, vừa đuổi theo bước chân hắn vừa nói, “Ta đây là đang lo lắng tiền của ta không có nữa mà thôi.”
“Ừm, cho.” Ngưu Hữu Đạo móc ra mấy tấm ngân phiếu định mức của Thiên Hạ tiền trang đưa cho nàng.
“1 nghìn vạn!” Quản Phương Nghi kiểm kê đếm xong mặt mày hớn hở, bỗng nhiên vẻ tươi cười hớn hở bị chững lại, kéo tay áo hắn lại, ép hỏi: “Tư tàng bỏ túi riêng rồi phải không?”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo á khẩu cạn lời, tư tàng cái gì vậy?
Quản Phương Nghi không nói hai lời, lập tức nắm chặt hắn lại, soát người, sờ mó loạn một trận từ trong tay áo đến khắp cả người hắn.
“Làm gì, làm gì đó, cô nam quả nữ đừng có động tay động chân, cẩn thận để cho người ta nhìn thấy hiểu nhầm bây giờ!” Ngưu Hữu Đạo ngứa ngáy xoay người tránh né.
“Lão nương tắm rửa cũng bị ngươi nhòm qua rồi, ngươi còn sợ người ta hiểu nhầm?” Quản Phương Nghi không buông tha, lục soát khắp toàn thân, phát hiện hoàn toàn chính xác là không có tư tàng, vẫn như cũ là một con quỷ nghèo, mới buông tha cho hắn, có điều ánh mắt lại nhìn về phía bên trong phòng của hắn.
“Uy!” Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay sửa sang lại y phục bị nàng làm loạn, nhìn thấy ánh mắt nàng nói, “Nhìn đi đâu vậy? Ta nói này Hồng Nương, ngươi thật là nhàm chán, ta đến mức đó sao, trong mắt ngươi ta là người đi giấu tiền trong góc tường à?”
Quản Phương Nghi cả giận nói: “Đã nói trước đó là một ức đâu?”
“Trong thời gian ngắn như vậy ngươi bảo người ta đi đâu tìm ra được một ức đây? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng Cao gia có thể xuất ra được 1 ức kim tệ tiền mặt đem đến đây chứ?”
“Lúc ngươi bảo ta xuất ra ba con Hắc Ngọc Điêu đã nói với ta thế nào? Nói cái gì nếu 1 ức tới tay đều là của ta cả. Hiện tại thế nào? Bán cho Đại Thiền sơn một con tốt xấu gì còn được 500 vạn, trước mắt mất tới ba con mà chỉ có 1000 vạn thôi sao?”
“Số tiền kia cũng không phải tính toán như vậy a, ngươi coi lại coi, 500 vạn kia ngươi chẳng phải còn phải san sẻ một ít đi ra a, nên ba con này tính toán 1000 vạn cũng không có xê xích gì nhiều.”
“Ngưu Hữu Đạo, ta tưởng rằng ngươi sẽ