Chương 609: Phi ngựa khoanh đất
Liên tiếp các tin tức ngoài ý muốn khiến cho người ta bất ngờ, Lệnh Hồ Thu nghe xong trầm mặc, lại quay đầu ra nhìn chằm chằm phía ngoài cửa sổ hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, “Không có chuyện gì thì tốt rồi, bản lĩnh lão Tam càng ngày càng lớn, cũng càng chơi càng lớn, chúng ta không chen tay vào được gì, tiếp tục giữ một khoảng cách cũng chưa chắc là chuyện gì xấu.”
Giữ một khoảng cách à? Hai tỷ muội không biết nên nói cái gì cho phải, ban đầu song phương đã xé bỏ mặt mũi, quan hệ cũng đã đến mức ‘nhất đao lưỡng đoạn’, thế nhưng người ta giày vò đến giày vò đi, lại biến thành ‘ngó đứt tơ còn liền’.
Bây giờ đối với tiên sinh mà nói, cũng đã dần dần chấp nhận phần tình nghĩa kết bái này rồi, lần trước phía Ngưu Hữu Đạo bên kia phát tin tức tới hỏi thăm thông tin của tên Bách Lý Yết kia, nhìn tiên sinh sau khi xem xong lập tức chỉnh lý tình huống biết được gửi hồi đáp lại là biết liền.
Nhưng mà đối với hai tỷ muội nàng mà nói, Ngưu Hữu Đạo là một loại ký ức ám ảnh sâu trong đầu các nàng, nếu đã không làm gì được người ta thì phải né thật xa chút, tốt nhất là cả đời này về sau không còn có qua lại gì với nhau nữa hết.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, bên này dù không còn mặt mũi chạy tới thân cận Ngưu Hữu Đạo nhưng cũng không thể chạy thoát được, bây giờ người ta có thể tùy thời dính tới, tiên sinh hẳn là cũng không bài xích. Cảm giác hai bên vẫn còn chung đụng, nhưng quyền chủ động tựa hồ đã bị Ngưu Hữu Đạo một mực nắm trên tay.
Thêm việc bên này có thể thoát tù ngục ở Tề kinh với thoát khỏi Hiểu Nguyệt các, đều là do một tay Ngưu Hữu Đạo thao tác, mặc dù người bên ngoài hầu hết đều không biết đi rao tin đồn thất thiệt, nhưng tất cả người của Tề kinh và Hiểu Nguyệt các đều biết rõ nội tình, Ngưu Hữu Đạo có thể nói là đã niệm tình nghĩa từng kết bái, hay cũng có thể nói là tính hắn vĩnh viễn không phụ tình nghĩa kết bái. Việc trước có thể nói là cái gì đã qua liền cho qua, nhưng còn việc sau thì sao, Ngưu Hữu Đạo gây thù hằn quá nhiều, bọn hắn cũng sẽ phải bị liên luỵ theo.
Tỷ muội hai người trước kia vẫn không cảm giác ra được chuyện này, nhưng về sau dần dần đã cảm giác ra được, bên này trên thực tế đã bị Ngưu Hữu Đạo dùng một bàn tay vô hình khống chế, căn bản không có cách nào thoát ra khỏi.
Bởi vì bài xích Ngưu Hữu Đạo, hai người không khỏi suy nghĩ Ngưu Hữu Đạo theo hướng xấu, nên cũng đã từng nhắc nhở Lệnh Hồ Thu.
Thế nhưng Lệnh Hồ Thu nói hai nàng nghĩ nhiều, bắt đầu kể từ khi chúng ta bị rơi vào đại lao, thì chúng ta liền đã không có giá trị lợi dụng nữa rồi, đã không có tiền, lại không có thế, người ta cũng không thiếu người như chúng ta để sai sử làm tay chân, chém chém giết giết hay bán mạng, đáng giá hao tổn tâm tư với chúng ta như thế sao?
Hai nữ ngẫm lại cũng đúng, có một số việc cũng không thể không thừa nhận, bên này đã từng đối xử với Ngưu Hữu Đạo như vậy, mà Ngưu Hữu Đạo đằng sau đó vẫn dùng hai chữ “nhân nghĩa” để đối lại với hành vi của bên này, làm bên này thật sự không còn lời nào để nói, còn nghĩ nhiều nữa thì đích thật là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử.
“Thu thập dọn dẹp một chút đi, chúng ta cũng nên đi thôi, thông tri cho các huynh đệ, chuẩn bị rời đi.” Lệnh Hồ Thu đưa tay đóng cửa sổ, quay người lại lên tiếng phân phó.
Hồng Tụ thử hỏi, “Đi đâu?”
Lệnh Hồ Thu: “Hồi Tấn quốc, bắt đầu lại từ đầu đi.”
“Vâng!” Hai nữ dạ đáp, riêng phần mình bận rộn rời đi chuẩn bị, trong lòng cùng thở ra một hơi, cuối cùng vẫn là không có lựa chọn Nam Châu Yến quốc.
Bên này được sự giúp đỡ của Ngưu Hữu Đạo, không mất công sức gì liền sáng lập ra một môn phái, đặt tên là Thiên Địa môn, ngụ ý là sau khi thoát ly khỏi Hiểu Nguyệt các từ nay là trời cao đất rộng.
Những năm nay thường trú tại Vô Biên các, cũng đã cẩn thận tuyển chọn được một số thành viên thích hợp từ trong đám tán tu cho gia nhập vào tổ chức, gần đây cơ bản cũng đã vững chắc được bộ khung, nên chuyện tính đi nơi nào đặt chân cũng không thể không bắt đầu cân nhắc. Chưởng môn là tu sĩ người Tấn quốc, ở Tấn quốc cũng có một số mối quan hệ nhất định, dung nhập vào tu hành giới Tấn quốc cũng sẽ ‘thuận lý thành chương’, thế nhưng hoàn cảnh Tấn quốc không thích hợp cho tiểu môn phái phát triển, nói cho cùng chính là do Tấn quốc hơi bị nghèo.
Nếu đi tới quốc gia khác, thời điểm Lệnh Hồ Thu còn là tán tu lui tới thì cũng không có gì, nhưng nếu thật sự mà muốn tạo lập phát triển thế lực một môn phái riêng cho mình mà nói, đoán chừng những thế lực ở các quốc gia đó cũng sẽ không tiếp nhận.
Nghĩ tới nghĩ lui, hai tỷ muội nghĩ đến Nam Châu Yến quốc, đó là địa bàn của Ngưu Hữu Đạo, theo cách làm người của Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần bên này mở miệng, đoán chừng muốn kiếm một nơi sống yên ổn hẳn là sẽ không thành vấn đề gì. Vô luận là thế lực tục quyền, hay là thế lực tu hành Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo đều có thể bãi bình được, thêm nữa là Nam Châu đang liên tục phát triển phồn vinh hạnh phúc, đi Nam Châu thật sự là một lựa chọn không còn gì tốt hơn.
Thế nhưng có ý tưởng này nhưng hai người cũng khó có thể mở miệng, hai người từng bị Ngưu Hữu Đạo phi lễ qua, nghĩ tới tình cảnh ở trong gian phòng ngày đó, giờ gặp lại Ngưu Hữu Đạo mà nói quá lúng túng, thật sự là không có biện pháp nào nói tiên sinh hay là đi tìm Ngưu Hữu Đạo đi được.
Hai người đi theo Lệnh Hồ Thu nhiều năm, hiểu rõ Lệnh Hồ Thu, đại khái cũng đoán ra được Lệnh Hồ Thu cũng có ý nghĩ đi Nam Châu, cũng đang do dự, không nghĩ tới cuối cùng cũng không thể nào mở miệng đi cầu người ta, nên vẫn là lựa chọn đi tới Tấn quốc, đoán chừng ít nhiều cũng là do nhận sự ảnh hưởng của việc Nam Châu khai chiến với triều đình Yến quốc lần này, thúc đẩy hắn đưa ra lựa chọn sau cùng.
Trong lòng hai tỷ muội cũng chỉ có thể là thở dài một tiếng. . . . . .
Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào rừng trúc, cấp báo với Ngọc Thương đang đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ : “Sư phụ, Nam Châu xuất binh đánh Định Châu, thế công hung mãnh, một hơi liên hạ vài chục tòa thành trì, đánh cho nhân mã Định Châu không còn sức đánh trả, chỉ biết co lại phòng thủ!”
Nam Châu thế mà đi động thủ với triều đình Yến quốc luôn! Ngọc Thương bỗng nhiên quay người, một mặt đầy chấn kinh, tiếp mật báo trong tay Độc Cô Tĩnh, xem xét cặn kẽ tình huống.
Trong lúc vừa kinh nghi bất định nhìn xem tình huống cụ thể, Ngọc Thương vừa ngẩng đầu híp mắt, nhìn xem từng mảnh lá trúc xoay xoay rơi, như có điều gì đó suy nghĩ.
Đối với cử động lần này của Ngưu Hữu Đạo, hắn bên này đích thân tham dự vào từ đầu đến cuối, nên biết rõ ràng nhất, Tống sứ là do Ngưu Hữu Đạo giết, bẫy rập trên đường đi Kim Châu là do Ngưu Hữu Đạo thiết trí, Nhà Tranh sơn trang cũng đã sớm chuẩn bị chống trả đánh lén.
Hết thảy mọi thứ từ đầu đến cuối đều là do Ngưu Hữu Đạo chủ mưu thiết kế, căn bản không tồn tại cái gì gọi là triều đình Yến quốc chọc giận Ngưu Hữu Đạo xuất thủ.
Nói cách khác, Ngưu Hữu Đạo ngay từ đầu liền đã ủ mưu xuất binh với Định Châu rồi, triều đình Yến quốc đã rơi vào trong liên hoàn bẫy của Ngưu Hữu Đạo.
“Hô!” Ngọc Thương thở ra một hơi dài, liên tục gật đầu, “Khá lắm, giết Tống sứ châm ngòi cho chư quốc mâu thuẫn, trói buộc lại tay chân triều đình Yến quốc, chính hắn lại có thể thoải mái buông tay buông chân tùy ý làm bậy, triều đình Yến quốc từ thế chủ động bị biến thành bị động, chỉ sợ ngay cả bản