Chương 618: Quá trình trị liệu thật sự là dọa người
Luna: .com bị người ta mua mất rồi, nên ta đổi thành .asia mọi người nhé. Tên web đầy đủ là noveltown.asia mọi người chớ quên nha
Một câu ‘thần không bằng hắn’ lại khiến Thái Thúc Hùng cực kỳ thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Bình Ba tràn đầy vẻ tán thưởng, trên đời này người không bằng người có rất nhiều, nhưng người có thể cam tâm thừa nhận bản thân mình không bằng người khác thì lại là không có nhiều, nhất là giữa đối thủ với nhau.
Trong những thần tử bên dưới của hắn, cũng không có mấy người có thể nói với hắn rằng là bản thân mình vô năng không bằng người khác.
Thiệu Bình Ba tiếp tục nói: “Vạn Động Thiên Phủ tâm lý chỉ muốn gìn giữ cái đã có, e sợ Kim Châu đại loạn, sẽ không dám lộ ra chuyện Hải Như Nguyệt bị trúng độc, có thể công khai kêu gọi đệ tử Quỷ Y tới, hẳn đó là chủ ý của Ngưu Hữu Đạo. Giúp Hải Như Nguyệt giải độc, giết Tống sứ châm ngòi cho quan hệ Yến Tống, tạo áp lực buộc Yến Đình lui binh, bảo vệ Nam Châu, tiến tới lại lấy nhân mã Nam Châu bức tiến sát Triệu quốc, thể hiện ra thế sẽ cùng Kim Châu liên thủ, bức lui nhân mã triều đình Triệu quốc, bảo vệ được Kim Châu.”
“Vốn cho rằng chỉ là vẻn vẹn như vậy, ai nghĩ tới sau đó hắn lại thay đổi hướng nhân mã, lợi dụng đại quân Nam Châu đã tập kết tốt trước đó, tiện đường xua binh tiến đánh vào Định Châu. Ai có thể nghĩ tới, tam đại phái Yến quốc đang còn tọa trấn Đại Yến đó, hắn lại dám xuất binh tiến đánh? Ai cũng không nghĩ tới, thế nhưng không ngờ hắn lại vẫn cứ làm như vậy.”
“Định Châu đánh cướp nữ nhân của Thương Triều Tông thuần túy chỉ là cái cớ xuất binh mà thôi, trước đó Nam Châu còn đang nơm nớp lo sợ khi đại quân triều đình áp cảnh, hiện tại lấy đâu ra lá gan để tiến đánh ngược lại? Nguyên nhân đơn giản, giết Tống sứ đã làm Yến Đình bị trói buộc tay chân. Kể từ đó, việc Yến Đình đi đánh lén Nhà Tranh sơn trang coi như tự thành lấy đá nện chân mình, sự tình náo loạn thành dạng này, mặc kệ Yến Đình có lý hay vô lý, đều bị biến thành không có lý, một đỉnh nón ‘hôn quân’ chụp xuống đầu Thương Kiến Hùng, sợ là hắn rất khó mà tháo xuống.”
“Ngưu Hữu Đạo lật tay thành mây trở tay thành mưa, nghịch thế xoay chuyển, biến bất lợi thành có lợi, thủ đoạn tạo thế của hắn khiến người ta nhìn mà than thở. Bảo đảm Nam Châu, ổn định Kim Châu, càng thêm nữa là mượn tay Yến Đình một lần hành động thủ vững địa vị của hắn tại Nam Châu, từ đây không còn ai dám tiếp tục có hành động thiếu suy nghĩ đối với Nhà Tranh sơn trang nữa. Đại Thiền sơn không động được Nhà Tranh sơn trang, nhất hệ nhân mã Thương Triều Tông lại là người của Ngưu Hữu Đạo, đến tận đây Đại Thiền sơn ở tại Nam Châu đã chính thức biến thành con rối trong tay Ngưu Hữu Đạo hắn, nội bộ Nam Châu từ nay sẽ không còn hậu hoạn nữa.”
Thái Thúc Hùng gật đầu, ánh mắt lấp lóe không thôi nói: “Thật là kỳ tài đương thời!”
Thiệu Bình Ba: “Đã bình định được nội bộ Nam Châu. Hướng Tây là Kim Châu, Kim Châu chính là vùng đệm giúp Nam Châu chống cự Triệu quốc, Ngưu Hữu Đạo tạm thời sẽ chỉ bảo vệ, sẽ không động đến. Hướng Nam là biển rộng mênh mông, không phải nơi dụng binh. Nhìn khắp xung quanh, chỉ có Định Châu ở phía Đông Bắc là đang áp chế Nam Châu, nghiễm nhiên trở thành miếng thịt mỡ trong mắt Nam Châu. Nam Châu muốn khuếch trương ra, tất nhiên liền sẽ muốn lấy Định Châu, bệ hạ cảm thấy Ngưu Hữu Đạo sẽ bỏ qua Định Châu sao?”
Thái Thúc Hùng: “Ý của ngươi là trận này sẽ còn tiếp tục đánh tiếp nữa?”
Thiệu Bình Ba: “Hẳn là sẽ không, tiếp tục đánh tiếp chỉ có thể tiện nghi cho Hàn Tống, nếu thật sự làm cho tam đại phái Yến quốc thành chó nhà có tang mà nói, không có tam đại phái Yến quốc che chở, thì cũng không phải là chuyện tốt lành gì với Nam Châu. Tại trước khi chưa có đủ thực lực khuếch trương, hắn sẽ không dám làm loạn, nhưng có một điểm có thể khẳng định, là hắn sớm muộn gì cũng sẽ chiếm đoạt Định Châu.”
“Tại trước khi cô vương xua binh Đông tiến, không hy vọng Đông tứ quốc có bên nào được phát triển an toàn, có thể ổn định liền tốt.” Thái Thúc Hùng nhẹ gật đầu, “Chỉ là cô vương nhìn xem tình hình chiến đấu này, trông giống như đại quân Nam Châu đang đánh chiếm địa bàn vậy, không giống như chỉ là vì muốn xả giận.”
Thiệu Bình Ba: “Ngưu Hữu Đạo này nếu đã làm, không vớt được tiện nghi hắn sẽ không thể nào không công đi hao phí những tài nguyên này của Nam Châu, đã ăn vào còn muốn hắn phun ra ư, sợ là không dễ dàng như vậy, hắn cũng sẽ không chịu từ bỏ uổng phí cơ hội này, hẳn là có thể chiếm vào được bao nhiêu tính bấy nhiêu đi. Chỉ hận Yến Đình không người, lại để cho hắn tùy ý làm bậy như thế.”
Thái Thúc Hùng khoát tay áo, “Yến Đình chưa hẳn là không người, có thể từ trong đông đảo con người đấu đá bò lên tới, người nào có thể đơn giản? Chỉ là công tâm, tư tâm bị chia rẽ mà thôi.” Nói đến đây cái, thần thái ngữ khí của hắn tựa hồ đặc biệt có cảm xúc.
Thiệu Bình Ba khom người, “Vâng, vi thần thụ giáo.”
Thái Thúc Hùng tựa hồ cũng không muốn nhiều lời về đề tài này, buông tiếng thở dài, quay người ngoắt tay cái.
Đào Lược hiểu ý gật đầu, đi ra hiên các, sau đó lại đi vào, hai tay nâng một kiện áo khoác lông màu trắng, lông xù trắng như tuyết, không có hỗn tạp một chút màu sắc nào khác.
Thái Thúc Hùng đưa tay sờ sờ lớp lông trắng, “Trời đang giá rét, người phía dưới hiến tặng cho cô vương hai kiện áo khoác lông một đen một trắng, cái này được chế tác từ da lông Ngân Hồ*, kiện màu trắng bản vương mặc không hợp, ngược lại nó phù hợp với khí chất của ngươi hơn, cô vương liền thuận tiện mang tới cho ngươi.”
Thiệu Bình Ba vội vàng chối từ, “Áo khoác tặng cho bệ hạ, vi thần sao nào dám mang trên người được.”
Thái Thúc Hùng không cho cự tuyệt: “Cô vương nói được là được, mặc vào cho cô vương xem coi!”
Đào Lược cũng cười nói: “Thiệu đại nhân, mặc vào đi.”
Thịnh tình không thể từ chối, Thiệu Bình Ba đành phải vui vẻ nhận lấy, đưa tay mở dây cổ áo khoác choàng lên người.
Thiệu Tam Tỉnh đang đứng ở bên ngoài một thân tuyết phủ lấm tấm tranh thủ thời gian tiến vào trong hiên các hầu hạ*. (*mặc áo khoác)
Một kiện áo khoác lông thuần trắng phủ trên thân, càng tăng thêm khí chất nho nhã cho Thiệu Bình Ba.
“Đẹp đó, giống như là Ngân Hồ của cô vương vậy!” Thái Thúc Hùng cười to ha ha, cứ như vậy vừa cười vừa xoay người, nghênh ngang rời đi.
Đào Lược mỉm cười nhẹ gật đầu với Thiệu Bình Ba, tiếp theo cũng xoay người đi theo.
“Không cần tiễn.”
Thiệu Bình Ba đang muốn đi theo đưa tiễn, Thái Thúc Hùng giống như mọc mắt ở sau lưng, hô lên, Thiệu Bình Ba nghe hô dừng bước đứng trên bậc thang hiên các đưa mắt nhìn theo.
Đợi người bên ngoài đi vào thông báo, cho biết Thái Thúc Hùng hoàn toàn đã rời đi rồi, Thiệu Bình Ba mới chậm rãi quay người trở về lại trong hiên các.
Hắn lại đi tới đứng trước màn trúc kia, một mình đứng đó nghinh đón gió lạnh, một thân nho nhã nhíu mày, chìm vào trầm tư, ưu tư nan giải.
Giống như những lời hắn nói với Thái Thúc Hùng trước đó, Ngưu Hữu Đạo đã giải quyết xong tai hoạ ngầm trong nội bộ, khiến hắn thật sự vừa rất hâm mộ, vừa thống hận!
Yến quốc loạn trong giặc ngoài, đúng là đất cho hắn dụng võ, lại bị người hại phải rời đi, bây giờ tiện nghi cho Ngưu Hữu Đạo, ngẫm lại mà đau lòng.
Thiệu Tam Tỉnh nhẹ