Chương 619: Cao Kiến Thành sinh được một đứa nhi tử tốt a!
Ngoài phòng trời đông giá rét, nước đóng thành băng, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Vô Tâm từ phủ Thắng thân vương trở về cũng không nghỉ ngơi luôn, lại đi tới trước tượng đất mô phỏng người thật được bày trong sảnh đường, rồi lấy tấm vải ra bịt hai mắt mình lại.
Quách Mạn thả hành lý xuống xong nhìn lại, kinh ngạc nói: “Tiên sinh, một ngày mệt nhọc, không nghỉ ngơi một chút sao?”
Sắc mặt nàng cũng khó coi, chính mắt thấy một màn trị liệu đó, hiện giờ nghĩ tới vẫn còn cảm giác buồn nôn như cũ.
“Không cần, bắt đầu đi.” Vô Tâm bịt mắt lắc đầu, tay cầm ngân châm, không nhìn hạ châm xuống trên người tượng đất, châm đến chỗ nào, tầng sáp phủ trên tượng đất lủng chỗ đó, vừa vặn ghim trúng lỗ huyệt nhân tạo nước xịt ra.
Quách Mạn đành phải ở bên cảnh thuyết giảng lại những tin tức tìm hiểu được ở bên ngoài cho hắn nghe.
Đây đã là lệ cũ, lúc Vô Tâm che mắt châm kim, thì để nàng đứng ở bên cạnh kể một số chuyện làm phân tâm hắn, cố gắng luyện thứ gọi là nhất tâm nhị dụng*.
Quách Mạn thuyết giảng về tình hình thế lực khắp nơi, chú ý đến chiến sự giữa Nam Châu với triều đình Yến quốc hiện nay, không hiểu sao, khi giảng về cái này nàng cũng có chút hưng phấn.
Nhỏ nhẹ kể xong mấy chuyện này, Quách Mạn lưu tâm để ý xem thần sắc phản ứng của Vô Tâm, thử thăm dò từ từ nói: “Gần nhất trong Tề kinh lan truyền một sự kiện vui mừng, là của Hoàng tộc, nghe nói vương phi Anh Vương Hạo Chân cưới về đã có thai, Tề Hoàng cao hứng, ban thưởng cho Anh Vương phi không ít, rất nhiều đại thần đều cho người nhà đi đến Anh Vương phủ nhà chúc.”
Vừa nghe được lời này, thân thể Vô Tâm rõ ràng khẽ run một cái, gương mặt căng thẳng, ngân châm trên tay càng rối tung lên, cố gắng ổn định, liên tục hạ vài châm đều không thể tìm tới chuẩn xác vị trí lỗ huyệt bị sáp phong lại.
. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo né tới tận hai ngày sau mới trở về Nhà Tranh sơn trang, vừa trở về chưa đầy một lát, đang cùng Thương Thục Thanh đàm tiếu, thì Viên Cương liền tới đưa một phong mật tín, “Đạo gia, Vương gia gửi thư.”
Thương Thục Thanh nghe thấy đôi mắt sáng lấp lóe, tình hình Nam Châu tiến đánh Định Châu nàng một mực có chú ý, Mông bá bá tự thân xuất mã, tình hình chiến đấu thuận lợi, đánh cho Định Châu không còn sức đánh trả, lúc này tin tức gửi đến cũng không biết là tin tốt hay là xấu nữa.
Ngưu Hữu Đạo cầm thư tín lên xem xét, là thư của Thương Triều Tông không sai, nhưng ý tứ chuyển đạt lại là của Mông Sơn Minh.
Trước mắt đã ngưng chiến, tổng kết lại, nhân mã Nam Châu đang chiếm địa bàn hơn 3 quận, Định Châu có 12 quận, vậy tương đương một phần tư địa bàn đã rơi vào tay nhân mã Nam Châu, chiến quả này thật sự là khiến Ngưu Hữu Đạo chậc chậc mãi không thôi, mới có mấy ngày thời gian, thế mà liền có thể đánh hạ được địa bàn rộng lớn như vậy, đây là công chiếm địa bàn sao? Quả thực là phi ngựa khoanh đất mà, cũng không khỏi quá thần tốc một chút đi, viễn siêu ra khỏi tính toán đánh chiếm địa bàn một quận trước đó của Ngưu Hữu Đạo hắn.
Chiến quả này ngay từ đầu ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng, vẫn là cho xác nhận đi xác nhận lại kết quả sau đó mới biết là không nhầm, hắn đã bội phục Mông Sơn Minh rồi, cũng bội phục cả Tiết Khiếu luôn.
Bội phục Mông Sơn Minh tuy già rồi những vẫn có thể đánh chiến cường mãnh như vậy, bội phục Tiết Khiếu là cái bao cỏ có thể thua tan tác như thế.
Nội dung thư gửi đến, Mông Sơn Minh có ý là, không cần thiết đều chiếm đóng tất cả địa bàn đã đánh hạ, chỗ nào nên nhượng bộ thì vẫn cứ nhường ra, một vài địa phương không an toàn khó thủ có thể triệt thoái ra sau, chiếm đóng chiến lược, phòng thủ trên chiến thuật địa thế, tiến có thể cung ứng, lui có thể thủ, dạng này là có lợi nhất, có thể tiết kiệm đại lượng binh lực Nam Châu dàn trải khống chế.
Tính toán theo sách lược này mà nói, thì phải chịu tổn thất một ít địa bàn, nhưng có điều vẫn bảo vệ sẽ được tốt địa bàn ba quận.
Nhưng mà ban đầu Ngưu Hữu Đạo đã nói, địa bàn đã chiếm đóng được là không thể trả lại, nên thư gửi đến này là có ý muốn thương lượng, nếu như hắn thực sự không chịu nhượng bộ, Mông Sơn Minh cũng không có cách nào.
Ngưu Hữu Đạo thuận tay trả thư lại cho Viên Cương, nói: “Hồi thư, Mông soái cử thế vô song*(*có 1 không 2), nhãn quang của hắn ta tin tưởng, liền làm theo ý Mông soái đi.”
Hắn cũng không cố chấp, bởi vì biết rõ chuyện đánh nhau này bản thân hắn không am hiểu, cái gì binh gia yếu địa các loại hắn hoàn toàn xem không hiểu, phương diện này Mông Sơn Minh là người trong nghề, lợi và hại trong đó người ta nắm rõ ràng, không có gì sai khi nghe theo ý kiến đúng đắn của người ta.
Viên Cương gật nhẹ đầu, quay người rời đi.
. . . . . .
Yên Kinh, hoàng cung, trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng đang cùng mấy vị đại thần đàm luận, bầu không khí cũng không tệ lắm.
Định Châu bên kia gửi thư về, nói nhân mã Nam Châu đã đình chỉ tiến công, rất hiển nhiên là tam đại phái ra tay đã phát huy tác dụng, để bên này rốt cục có thể thả lỏng một hơi.
“Bệ hạ, Đại Tư Đồ cầu kiến.” Một tên thái giám đi vào lên tiếng thông báo.
Chờ một chút sau, Cao Kiến Thành đi vào.
Thấy mặt mũi lão tràn đầy tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, mấy người ở đây nhìn nhau.
Thương Kiến Hùng nói: “Đại Tư Đồ vì sao tiều tụy như vậy?”
Cao Kiến Thành cúc cung khom người cúi thật sâu, rồi cất tiếng đau buồn nói: “Lão thần nghe được tin nói rằng, nhi tử Cao Thiếu Minh của thần đã quấn vào chuyện tập kích Nhà Tranh sơn trang, đã rơi vào trong tay Ngưu Hữu Đạo, đã bị Ngưu Hữu Đạo giết đi. Lão thần quản giáo vô phương, để nghịch tử đi làm bậy, lão thần hôm nay đặc biệt tới để thỉnh tội với bệ hạ!”
Nghe nói đến chuyện này cái, mấy người ở đây lúng túng, mấy vị đại thần lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng mọi người đều rõ ràng, tập kích Nhà Tranh sơn trang đã như là một cái “bí mật công khai” rồi, việc này khẳng định là do bệ hạ cử Cao Thiếu Minh đi, nhưng mà không ai dám xuyên phá, nếu không tất nhiên sẽ khiến bệ hạ thẹn quá hoá giận.
Về phần tin đồn, mấy người cũng đều có nghe nói qua, là Cao Thiếu Minh không muốn liên lụy gia tộc, một phát đụng nát đầu mình đến biến dạng, tự vẫn, khiến cho người ta nghe mà thổn thức.
Trong phòng an tĩnh một hồi, Thương Kiến Hùng từ từ nói: “Lại có chuyện như thế, có lẽ chỉ là lời đồn chăng?”
Cao Kiến Thành nức nở nói: “Lão thần nghe được tin tức, cũng khó có thể tin, bởi vậy lấy việc công làm việc tư một lần, cố ý tới tìm Long thân vương, mượn một con phi cầm cỡ lớn của tôn thất dùng một chuyến, để quản gia đích thân chạy tới Thanh Sơn quận, lặng lẽ đi tìm kím, kết qua đã tìm được thi thể cũng xác nhận, đích thật là nghịch tử kia. Lão thần không biết dạy nhi tử, liên luỵ bệ hạ, lại lấy đồ của tôn thất đi làm chuyện riêng, thỉnh bệ hạ cùng trị tội lão thần!”
Mấy vị đại thần vẫn yên tĩnh không có phản ứng, đổi chuyện khác, sợ là đã có người bắt đầu thừa cơ công kích rồi.
Vị trí Đại Tư Đồ, một trong những vị trí đứng hàng tam công, ở đây đều có không ít người thèm muốn, vốn cho rằng có kịch hay để xem, từ gần nhất