Chương 622: Ngăn cơn sóng dữ Sau trận tuyết lớn tạnh, giữa thiên địa bị bao phủ trong 1 màn áo bạc.
Trong hiên các, bên cạnh hỏa lô*(lò lửa), sau khi xem xong một phần tài liệu tình báo, Thiệu Bình Ba đẩy chồng văn kiện mật trên bàn qua một bên.
Những văn kiện mật này nhân viên Hắc Thủy Đài sẽ thu hồi, phần nào đã được duyệt xong, nếu không quá cơ mật, thì cũng không cần phải xử lý, để chồng chất ở trên bàn bên cạnh, để cho Thiệu Bình Ba tùy thời lấy xem.
Đợi nhân viên Hắc Thủy Đài đốt những gì cần đốt xong rời đi, Thiệu Tam Tỉnh mới dâng chén trà nóng lên cho Thiệu Bình Ba đang ở trong trầm tư, thử lên tiếng hỏi, “Chuyện lần này rất nghiêm trọng sao?”
Thiệu Bình Ba có vẻ như tự nhủ: “Thương Châu có biến, thiên hạ rung động, đây là một trận kịch biến đủ để thay đổi cách cục thiên hạ, không phải là chuyện Nam Châu tiến đánh Định Châu có thể sánh bằng. Nam Châu tiến đánh Định Châu, cũng chỉ là chuyện nội bộ của Yến quốc, là nội bộ tranh giành lợi ích, Ngưu Hữu Đạo còn muốn mượn thế của Yến quốc, người sáng suốt đều biết điều này, đều sẽ không làm cho sự tình phình to ra. Còn biến ở Thương Châu thì không phải vậy, đó chân chính là trong ngoài cấu kết, là chân chính làm phản, người sáng suốt đồng dạng đều biết, phía sau chuyện này có bóng dáng của hai nước Tống Hàn.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Thái Thúc Hùng. . .”
Thiệu Bình Ba đột nhiên ngẩng mắt lên, ánh mắt cấp tốc chiếu tới.
“Ây. . .” Thiệu Tam Tỉnh bận bịu sửa lại lời, “Là bệ hạ, bệ hạ không phải đã phái người tạo áp lực với hai nước kia rồi sao?”
Thiệu Bình Ba nhìn áo khoác lông Ngân Hồ trên người mình, đưa tay sờ lên, “Nào chỉ là bệ hạ, theo gián điệp tình báo Hắc Thủy Đài tìm hiểu, cả Tề quốc và Vệ quốc cũng đều cùng tạo áp lực lên hai nước Hàn Tống, Tây tam quốc*(* 3 nước phía Tây) trước mắt đều không ai muốn nhìn thấy Đông tứ quốc (4 nước phía Đông) có ai đó phát triển an toàn, nhưng cũng ngoài tầm tay với, hai nước Hàn Tống sẽ không để ý. Thậm chí Tề quốc uy hiếp rằng sẽ đoạn tuyệt cung ứng chiến mã cho, cũng khó mà làm cho hai nước kia dao động, hai nước lòng dạ biết rõ, hiện tại đoạn tuyệt cũng không sao, thái độ giữa quốc gia với nhau là trước khác nay khác, không gì là vĩnh viễn, chỉ cần hai nước đắc thủ, Tề quốc cũng chỉ có thể là tiếp nhận hiện thực.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Triệu quốc ở vị trí yếu hại nhất, thái độ Triệu quốc như thế nào?”
Thiệu Bình Ba: “Nội bộ Yến quốc bộc phát hỗn loạn, tình huống sao mà tương tự như lần Tần quốc diệt vong trước kia, trước cơ hội ngàn năm có một từ sau khi Tần quốc bị diệt, có cơ hội tham dự bữa tiệc lớn như thế, ai cũng không muốn bỏ qua phần mình. Hải Vô Cực cũng không phải ăn chay, cũng muốn nghĩ cách kiếm một chén canh, chỉ là do bị Tây tam quốc bức bách áp lực mà thôi, trước mắt thái độ còn đung đưa lưng chừng. Lục quốc đều muốn cầu cạnh hắn, Hải Vô Cực còn không phải sẽ thừa cơ hội hốt một mẻ thật lớn, trước tiên vớt một đống chỗ tốt vào tay đã rồi lại nói, đến lúc đó có muốn xuất binh can thiệp hay không, thì quyền chủ động đều ở trên tay hắn cả.”
Thiệu Tam Tỉnh cực kỳ lo lắng nói: “Một khi Yến quốc không kiên trì nổi, Bắc Châu của lão gia chẳng phải sẽ bị nguy hiểm sao?”
Đây không phải là lo lắng vô cớ, chỉ dựa vào việc Thiệu thị đổi chiều trước đó, Hàn quốc sau khi đắc thủ liền sẽ không buông tha cho Thiệu Đăng Vân.
“Đang muốn nói với ngươi chuyện này đây, bệ hạ đã nghĩ đến việc này trước rồi, sẽ phái người đi tiếp ứng.” Thiệu Bình Ba chống hai tay lên bàn đứng lên, đi ra khỏi chỗ ngồi ngồi, dạo bước nói: “Vấn đề hiện tại là, khi tình huống đó xảy ra thì phải cần phụ thân ta phối hợp, nếu không khó mà mạnh mẽ bắt ông ấy mang ra ngoài được. Phụ thân có thể sẽ không dễ dàng vứt bỏ huynh đệ phía dưới, chuyện này không có cách nào trực tiếp nói với phụ thân, bằng không ông ấy nhất định sẽ cự tuyệt. Cho nên ngươi phải nghĩ biện pháp liên hệ lão quản gia Dương Song, chỉ cần nói với hắn là muốn chừa lại một con đường lùi cho phụ thân, hi vọng hắn sẽ vì phụ thân mà suy nghĩ, nhất định có thể sẽ đả động được hắn, để hắn bí mật chuẩn bị tiếp ứng cho tốt, một khi xuất hiện tình huống không đúng, lập tức nội ứng ngoại hợp đưa phụ thân ta an toàn đến Tấn quốc.”
Thiệu Tam Tỉnh liên tục gật đầu, “Vâng, lão nô sẽ nhanh chóng đi an bài ngay.”
Thiệu Bình Ba đi đến chỗ lan can, dừng bước dựa vào, chắp tay sau lưng cười lạnh một tiếng, “Lúc này, Ngưu Hữu Đạo phiền phức lớn rồi!”
. . . . . .
Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đứng hóng gió ở trên lầu các cao cao bên trên, trông về phía xa xa!
Mấy ngày nay, hắn thường xuyên như vậy, người trong sơn trang đều cảm nhận được Yến quốc đang ở dưới phong vân kịch biến, đồng thời sẽ ảnh hưởng đến cả Nhà Tranh sơn trang.
Nhất là Công Tôn Bố, Ngưu Hữu Đạo bảo hắn tăng cường công tác sưu tập tình báo của phía hai nước Hàn Tống bên kia.
Chỗ cao gió thổi mạnh, Quản Phương Nghi leo lên lầu các, váy áo tung bay theo gió, đi tới đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đang đứng chống kiếm, lên tiếng nhắc nhở: “Nhìn thấy ở trong đình bên kia không, có người một mực luôn nhìn xem ngươi kìa, bộ dạng này của ngươi khiến nàng rất bất an.”
Ngưu Hữu Đạo biết nàng đang nói tới ai, giọng hơi có phiền muộn nói: “Gió thổi mạnh dự báo giông bão sắp đến, mây đen tầng tầng đè ép như muốn phá vỡ, Nhà Tranh sơn trang tựa như một chiếc thuyền con trong sóng to gió lớn vậy!”
Quản Phương Nghi như cảm nhận được áp lực trong lời hắn nói, “Không chỉ là mỗi mình nàng. Đạo gia, ngươi là trung tâm chủ chốt của mọi người, ngay cả ngươi cũng bày ra bộ dáng này, khiến cho mọi người đều rất bất an đây này. Sốc giữ vững tinh thần lại đi, ta tin tưởng ngươi, phía trước không có con đường nào mà ngươi không thể vượt qua.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ta không phải thánh hiền, một chút sự tình đầu cơ trục lợi ta vẫn còn nắm được, tràng diện lớn, ta cũng chưa từng có trải qua, trong lòng không chắc, không chắc ăn. Hồng Nương, nói thật, ta đang nhìn tình huống để làm ra ứng đối, ta đang suy nghĩ, một khi Yến quốc gánh không được nữa, chúng ta nên dời đi chỗ nào, nhưng ta không có cách nào mang hết toàn bộ người Nam Châu đi.”
Quản Phương Nghi trầm mặc, minh bạch hắn đang thừa nhận áp lực thật lớn, dưới đại thế, Nam Châu đúng thật là không chịu nổi một kích, Nam Châu có thể biết đánh cũng gánh không nổi bằng với triều đình Yến quốc, ngay cả việc loạn trong giặc ngoài triều đình Yến quốc cũng đã gánh không được rồi, thì như thế nào có thể gánh vác được cường địch đánh vào nội bộ Yến quốc đây? Sự tình nếu thật sự đi đến một bước kia mà nói, như vậy sẽ mang ý nghĩa là hắn sẽ phải từ bỏ những tâm huyết cực khổ xây dựng tại Nam Châu bấy lâu, đồng thời cũng mang ý nghĩa là sẽ phải từ bỏ một số người.
Nàng minh bạch, một ít chuyện một khi làm, đã không có cách nào cho những người bị từ bỏ kia được một cái công đạo, càng không có biện pháp đối mặt với lương tâm của mình, đây là một cái lựa chọn cực kỳ gian nan.
Lúc gió ngừng thổi, có người lên lầu, là Viên Cương, nhìn thấy Quản Phương Nghi cũng đang ở đó, hắn đứng lại ở đầu bậc cầu thang không có đi tới.
Quản Phương Nghi quay đầu lại liếc nhìn, lập tức một mặt đầy khó chịu, nàng đã nhìn ra, Viên Cương nhất định là có chuyện gì đó cơ mật không muốn nói trước mặt mình.
Nàng ghét nhất điểm này của Viên Cương, thế nhưng chịu thua khi bên người xảy ra chuyện Trần bá kia, một số phương diện khiến nàng cũng mất đi lực lượng để nói chuyện.
Động tĩnh không đúng lắm, Ngưu Hữu Đạo cũng quay đầu nhìn lại, rồi lại nhìn