Chương 623: Dùng Xích Liệp Điêu
Phong mật thư này thì không đưa cho Quản Phương Nghi xem, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp trả lại cho Viên Cương đem đi xử lý.
Viên Cương liếc mắt Quản Phương Nghi cái, xong quay người rời đi.
Quản Phương Nghi lại không ngốc, biết tin tức Viên Cương mang đi kia mới thật sự là tuyệt mật, lập tức một mặt khó chịu, “Đạo gia, ngươi vẫn là không tín nhiệm ta.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Ngươi suy nghĩ nhiều, có một số chuyện ngươi bây giờ biết cũng không có tác dụng gì. Có một số chuyện càng ít người biết càng tốt, quá nhiều người biết đến, càng dễ khiến ta bị phân tâm, đến thời điểm cần cho ngươi biết, tự nhiên sẽ cho ngươi biết, cái này không liên quan đến việc có tín nhiệm ngươi hay không tín nhiệm gì cả.”
Trước mắt chuyện có liên quan đến Cao Kiến Thành, thật sự là không thể coi thường được, nên bên này tạm thời sẽ không để cho bất kỳ thêm người nào khác biết đến.
Quản Phương Nghi bĩu môi, “Nói cho cùng, vẫn là không tín nhiệm ta. Dựa vào cái gì có một số chuyện Hầu Tử có thể biết, còn ta lại không thể biết? Tốt, có một số việc càng ít người biết càng tốt cũng không sai, về sau ta vất vả chút, giấu giếm Hồng Kiểm* Hầu Tử (*mặt đỏ) mới được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Được rồi, ta cho các ngươi một cái cơ hội công bằng, cho các ngươi 1 cái sự tình đơn giản để khảo nghiệm, ai làm được, về sau liền giao cho người đó chủ trì.”
Quản Phương Nghi lườm lườm, hiếu kỳ hỏi: “Làm cái gì?”
“Hố phân!” Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại nói, “Ai có thể nhảy vào bên trong đó ngốc một ngày, về sau liền cho người đó chủ trì.”
Quản Phương Nghi thần sắc run rẩy, nàng mới không đi làm loại chuyện buồn nôn này, ‘xì’ một tiếng, “Biến thái!”
“Hắn chính là biến thái như vậy.” Ngưu Hữu Đạo xích mặt lại gần sát mặt nàng, “Hắn có thể nhặt đồ vật rơi vào trong hố phân đó lên đớp một miếng, thí dụ như lá thư vừa rồi, ngươi làm được không?”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương, có vẻ như Viên Cương đã từng làm qua loại sự tình này rồi thì phải, Quản Phương Nghi lập tức bị buồn nôn quá sức, bước lui về sau một bước, kiểu giống như sợ Ngưu Hữu Đạo đang nói miệng bất chợt có thể phun ra phân ý, khá là bất mãn nói: “Ta là nữ nhân, hắn là nam nhân, so cái này không khỏi quá không công bằng, sao ngươi không bảo hắn so sinh con với nữ nhân đi?”
Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ lắc đầu, chịu không được nữ nhân chơi bộ này, thời điểm cần thì đòi nam nữ bình đẳng, đến lúc không cần thì nói kiểu mình là nữ nhân, trái phải đều có lý hết, kỳ thật chính là không nói đạo lý, bèn hỏi lại: “Một mình ngươi có thể sinh con được không?”
Quản Phương Nghi trợn trắng mắt, “Nói nhảm.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đi tìm nam nhân hỗ trợ sinh, hắn cũng đi tìm nữ nhân hỗ trợ sinh không được sao? Cùng đồng dạng điều kiện, ngươi một năm chỉ có thể sinh 1 đứa, hắn một năm có thể sinh tới 100 đứa, ngươi lấy cái gì mà so đây?”
Quản Phương Nghi nhất thời không có kịp phản ứng lại là có ý gì, chờ đến khi kịp phản ứng lại về sau, có chút câm nín, phát hiện mình ở trước mặt vị này rất khó cãi lý, bèn phang một câu, “Vô sỉ!”
Ngưu Hữu Đạo cười ‘ha ha’, chợt nghiêng đầu nhìn về phía không trung, chỉ thấy trên không có một con phi cầm chở người từ đằng xa bay tới.
Người đến không phải ai khác, là chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt chạy tới.
Hoàng Liệt còn tính là thủ quy củ, cũng không có trực tiếp xâm nhập thẳng vào Nhà Tranh sơn trang, hạ xuống trước cửa ngoài sơn môn rồi nhờ người vào thông báo một tiếng.
Được biết Hoàng Liệt muốn vào, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là cho mời, cũng tự mình đi ra sơn trang nghênh đón, bất quá khi xuống gác cao, lại kêu người gọi Đoàn Hổ tới, thì thầm bàn giao với Đoàn Hổ một phen, Đoàn Hổ sau đó gật đầu rời đi.
Đạt được đồng ý cho vào, đám Hoàng Liệt lần nữa khống chế phi cầm từ cổng sơn môn bay lên, bay tới hạ xuống bên ngoài cửa Nhà Tranh sơn trang.
Người đến gồm có ba người, Hoàng Liệt cùng với một tên trưởng lão tùy hành, còn có một tên đệ tử đi theo nữa.
Chủ khách gặp nhau không tránh khỏi hàn huyên khách sáo, khuôn mặt Hoàng Liệt rất là vui vẻ, sự tình trước đó hắn lo lắng đã không có phát sinh, lợi ích thật sự vẫn là thêm nhiều hơn địa bàn ba quận, toàn bộ thuận lợi thuộc sử hữu về Đại Thiền sơn, Ngưu Hữu Đạo cũng không nhúng chàm, làm sao có thể không cao hứng cho được.
Ngưu Hữu Đạo mời đi vào, Hoàng Liệt bảo hai tên tùy hành tiến vào trước, bản thân hắn không đi vào, mà mời Ngưu Hữu Đạo ra bên ngoài sơn trang đi dạo một chút.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ đáp ứng, cùng hắn ra giữa sơn thủy dạo mát.
Không có người ngoài, Ngưu Hữu Đạo đang chỉ chỏ địa hình chung quanh giới thiệu một lúc liền quay về chủ đề chính, hỏi: “Hoàng chưởng môn lần này đến đây thế nhưng là có chuyện gì vậy?”
Hoàng Liệt thu lại vẻ mặt tươi cười, buông tiếng thở dài nói, “Còn có thể có chuyện gì nữa, Yến quốc loạn trong giặc ngoài, đã sắp sửa đến bờ giông tố rồi, lão đệ chẳng lẽ còn không có chút lo lắng nào sao?”
Nào chỉ có mỗi mình hắn lo, chỉ sợ là toàn bộ tu hành phái trong Yến quốc này bao gồm cả tam đại phái, không có ai là không lo lắng thế cục hiện giờ cả.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục dạo bước, “Lo lắng thì có lợi ích gì, chúng ta ngay cả nội bộ Yến quốc cũng đều khó mà đả động được, chớ nói chi là đối mặt với các thế lực cường thế của các nước tham gia, việc này không phải lực lượng mỗi ngươi và ta là có thể ngăn cản. Trời sập có người ở trên cao đỡ lấy, tam đại phái đứng mũi chịu sào, trước hết để cho bọn hắn đi ứng đối trước đi, trước mắt chúng ta cũng chỉ có thể là theo dõi.”
Cũng không thổ lộ ra chuyện Đồng Mạch đang có mưu đồ bí mất với Nam Châu.
Hoàng Liệt: “Yến quốc sụp đổ, chúng ta há lại có thể có quả ngon để ăn, chư quốc cường quyền, há lại dễ dàng cho chúng ta tiếp tục chiếm lĩnh lấy lợi ích một phương cơ chứ? Đương nhiên, lão đệ ngươi thì không giống rồi, bây giờ xem ra, hay là lão đệ ngươi có tầm nhìn lâu dài, không chiếm địa bàn, cũng không cần dựa vào địa bàn đi nuôi sống nhiều người như vậy, muốn bứt ra cũng dễ dàng, đi đâu cũng đều được, nhưng Đại Thiền sơn ta có nhiều đệ tử như vậy, rời đi Yến quốc này lại có thể đi đâu? Chư quốc các thế lực nào có thể yên tâm để cho Đại Thiền sơn ta xâm nhập?”
Loại lời này, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ liền nghe nghe một chút rồi thôi, nói thì có vẻ như dễ dàng lắm, nhưng nếu hắn muốn rút người ra, cũng không có dễ dàng như vậy được, Lưu Tiên tông, Linh Tú sơn, Phù Vân tông, mấy người đó phải làm sao bây giờ, vứt bỏ ư? Nam Châu Thương Triều Tông cũng từ bỏ luôn? Thật muốn làm như vậy, nào khác gì tự cầm tảng đá lên nện chân mình, rồi từ này về sau sẽ lại không có môn phái nào nguyện ý nghe hiệu mệnh hắn, các chư hầu cũng sẽ không tiếp tục lại tín nhiệm hắn, coi như có thể bứt ra, về sau cũng chỉ có thể rơi vào hạ tràng cúi đầu nghe lệnh người ta, không nói tâm huyết nhiều năm như vậy một mồi lửa cháy rụi, mà đến lúc đó, chỉ còn có thể đi bán mạng cho người khác, như vậy thì thật sự là coi như thân bất do kỷ luôn thật rồi.
Hoàng Liệt lại nói: “Nghe nói người đích thân ra mặt tham gia vào phía Thương Châu bên kia không phải ai khác, chính là huynh trưởng kết bái Toàn Thái Phong và tỷ tỷ kết bái Huệ Thanh Bình của lão đệ ngươi, có vẻ như là do không đạt được mục đích ở chỗ ngươi mà đi vòng sang Thương Châu, kết quả lại đắc thủ được Thương Châu, thành công làm bùng lên phân tranh.”
Hai người đi lên đỉnh một