Chương 624: Theo dõi
Đầu tiên là giao cho Viên Cương đi làm những chuyện trong phạm vi đủ khả năng hắn rất yên tâm, Viên Cương là hạng người nào hắn biết rõ, sẽ không có vấn đề.
Thứ yếu là chuyện chưa có chứng cứ sự tình, chưa tỉ mĩ rõ ràng, Viên Cương sẽ chưa thông báo cho hắn biết, không nắm giữ được nhất định tình huống, Viên Cương sẽ không tùy tiện để hắn phân tâm, miễn cho liên lụy đến tinh lực của hắn, tinh lực của một người luôn luôn có hạn, nhất là ở dưới thế cục trước mắt này nữa.
Bất quá đối với “tin tức mật báo” này của Quản Phương Nghi, trong lòng Ngưu Hữu Đạo ít nhiều gì vẫn có chút rục rịch.
Phi cầm cỡ lớn cũng không phải là đồ bình thường, lại có giá trị không nhỏ, một khi bị mất đi đó chính là bị tổn thất cái giá trên trời, toàn bộ Nhà Tranh sơn trang, người có quyền hạn vận dụng chỉ có ba người, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo hắn ra, cũng chỉ có Quản Phương Nghi và Viên Cương. Quản Phương Nghi đột nhiên đề cập đến chuyện này, vậy khẳng định là không phải Quản Phương Nghi vận dụng rồi, hai người Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng cũng sẽ không tuỳ tiện tiếp nhận cho Quản Phương Nghi sai bảo, mục tiêu minh xác rõ ràng, khẳng định là Viên Cương sai khiến.
Cũng không phải là không tin tưởng Viên Cương, đối với Viên Cương, hắn là tuyệt đối tín nhiệm, chỉ là Ngưu Hữu Đạo có chút hiếu kỳ, Viên Cương lặng lẽ vận dụng Xích Liệp Điêu là muốn làm gì?
Hắn đã ý thức được, khẳng định là có chuyện gì đó không tầm thường, nếu không chỉ cần vận dụng Hắc Ngọc Điêu là đã đủ rồi, không đáng vận dụng loại có giá trị cao hơn như loại Xích Liệp Điêu này.
Quản Phương Nghi cũng không có ý tứ gì khác, Viên Cương tuy có quyền hạn vận dụng phi cầm cỡ lớn, thế nhưng trên mặt nổi, phi cầm cỡ lớn ở Nhà Tranh sơn trang này đều là ‘tài sản’ của nàng cả, dùng đồ đạc của nàng, tự nhiên là không gạt được con mắt của nàng, nhưng nàng cũng không có ý thức được đây là hành vi của cá nhân Viên Cương, nàng cho rằng Ngưu Hữu Đạo lại đang lén lút làm chuyện gì đó, cho nên mới lên tiếng thăm dò thử.
Liền bởi vì câu nói này của nàng, Ngưu Hữu Đạo tạm thời vứt nàng sang một bên, đi tới chỗ Viên Cương ở trước.
Viên Cương đang ở trong sân, đang ngồi thế trung bình tấn luyện thể, nửa ngồi xổm tấn ở đó không nhúc nhích, thoáng trông qua cứ như là bức tượng thạch điêu vậy.
Nghe tiếng chống kiếm quen thuộc đi vào, Viên Cương mở mắt ra nhìn một chút, xong vẫn ngồi ở đó tấn như cũ không nhúc nhích.
Ngưu Hữu Đạo đi đến phụ cận thì dừng bước, hai tay chống kiếm đặt ở phía trước bụng, nhìn chằm chằm đối phương một chút, nhìn ra được Viên Cương đang có tâm sự, không phải vậy vị này khi ngồi trung bình tấn luyện tập sẽ có kỳ quan giống như thôn vân thổ vụ* biểu hiển ra(*hút mây nhả khí), hiện tại hiển nhiên là không có tâm tư đó, bèn hỏi một câu, “Có phải là có chuyện gì rồi?”
Viên Cương hỏi ngược lại một câu, “Lôi Tông Khang với Ngô Tam Lưỡng?”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu.
Viên Cương thở ra một hơi dài, chậm rãi thu công đứng lên, nghĩ nghĩ nên làm sao nói, cuối cùng từ từ nói: “Có một con Kim Sí không rõ lai lịch có liên hệ với Công Tôn Bố, lần trước sau khi sơn trang bị tập kích từng phát giác ra được, nhưng ta phản ứng chậm. Nay lại vừa mới xuất hiện, lần này đã có chẩn bị, phản ứng nhanh, đã ‘ghim’ được.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức minh bạch, Hầu Tử là phái người đuổi theo con Kim Sí kia, là muốn sờ ngọn nguồn con Kim Sí đó, bèn không khỏi nhíu mày, “Ngươi hoài nghi Công Tôn Bố có vấn đề?”
Trải qua những năm này quan sát, hắn không cho rằng Công Tôn Bố có thể có vấn đề, với ánh mắt nhìn người cộng với trình độ phán đoán của bản thân, hắn vẫn là có nhất định lòng tin, Công Tôn Bố cũng không nhất thiết phải đi phản bội hắn, rời bỏ hắn, Ngũ Lương sơn sẽ rất khó có đường ra nào tốt hơn, thân là chưởng môn một phái, không thể nào không hiểu đạo lý này.
Viên Cương: “Chỉ là muốn xác nhận một chút, cũng là có trách nhiệm đối với hắn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện từ khi nào?”
Giữa hai người nói chuyện cũng không cần phải nói cho thật rõ ràng, đều có thể hiểu được ý của đối phương, Viên Cương biết ý hắn đang hỏi là lúc nào thì hoài nghi Công Tôn Bố, liền đem chuyện Bách Lý Yết đột nhiên tiến đến thăm hỏi, rồi cảm giác Công Tôn Bố có chút dị thường, thế là khởi động nhãn tuyến nằm vùng ở nội bộ Ngũ Lương sơn xác nhận chút .
Ngưu Hữu Đạo lúc này mới biết được Viên Cương đã đang âm thầm sắp xếp nhóm nhân thủ đầu tiên tiến vào trong nội bộ Ngũ Lương sơn rồi, những thứ này trước đó Viên Cương cũng không có nói cho hắn biết, Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý đến cái này, nên làm như thế nào Viên Cương tự có chừng mực, khi không có nắm chắc hay nắm đủ phân tấc, Viên Cương tự nhiên sẽ đi tìm hắn hỗ trợ chỉ điểm.
Ở phương diện này, Ngưu Hữu Đạo sẽ không can thiệp, Viên Cương làm gì đều có quyền tự chủ.
Hơi trầm mặc chút xong, Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Sự tình chưa có chứng cứ , thì liền vẫn là người một nhà, ngươi hãy nắm chắc tốt mức độ.”
“Ừm.” Viên Cương nhẹ gật đầu, hiểu ý Ngưu Hữu Đạo, mạng lưới tình báo của Nhà Tranh sơn trang trên cơ bản đều giao cho Ngũ Lương sơn chủ trì, vọng động vào chưởng môn Ngũ Lương sơn, một khi sự tình bại lộ, ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Ngưu Hữu Đạo lại nhắc nhở một câu, “Thuận tiện lưu tâm nội bộ Ngũ Lương sơn một chút luôn, vạn nhất lỡ như xảy ra gì ngoài ý muốn, thì nhìn xem coi ai có thể đứng ra ổn định được thế cục Ngũ Lương sơn.”
Hắn biết Viên Cương không phải là người nhiều chuyện bắn tên không đích, hắn cũng tin tưởng giác quan nhạy cảm khác hẳn thường nhân mà Viên Cương dày công rèn luyện kia, phương diện này Viên Cương là người trong nghề, mạnh hơn hắn nhiều. Nếu Công Tôn Bố đã bị Viên Cương theo dõi, hắn liền không thể không làm ra tính toán khác, vạn nhất lỡ như Công Tôn Bố xảy ra chuyện, nội bộ Ngũ Lương sơn cần có người có thể đứng ra chủ trì được cục diện, không thể để cho mạng lưới tình báo hắn kinh doanh nhiều năm cứ như vậy rơi rụng mất, thật vất vả đưa nó tiến vào quỹ đạo, muốn một lần nữa gầy dựng lại không biết phải cần mất thêm bao lâu thời gian.
Viên Cương lại gật đầu lần nữa, “Trong lòng ta đã có nắm chắc.”
Nếu như đã có nắm chắc, Ngưu Hữu Đạo cũng không có nói thêm gì nữa, chống kiếm quay người rời đi, buông tay cho Viên Cương tự xử trí. . . . . .
Rời khỏi phạm vi Nhà Tranh sơn trang một khoảng nhất định về sau, không cần lại lo lắng bị người khác nhìn ra, đâu đó trên không trung bèn triển khải một trận truy đuổi chân chính.
Không động thủ cũng không được, trời sắp tối rồi, chờ đến khi trời tối, coi như là khỏi nhìn thấy mục tiêu đâu luôn.
Xích Liệp Điêu ra sức vỗ cánh, bắt đầu tăng nhanh tốc độ phi hành, phi hành hết tốc lực, đuổi thẳng một mạch điểm đen đang bay ở phía trước kia, một con Kim Sí dần dần xuất hiện rõ ràng ở trong tầm mắt Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng.
Khi càng lúc càng gần, con Kim Sí kia tựa hồ cũng đã phát hiện ra có mãnh cầm truy kích, bị dọa sợ hãi tăng nhanh tốc độ bỏ trốn, thế nhưng chung quy vẫn là không thể nhanh hơn tốc độ truy kích của Xích Liệp Điêu được.
Thời khắc Kim Sí lao xuống dưới tránh né, Lôi Tông Khang thả người nhảy lên, giữa trời nhảy lướt xuống theo truy kích, cuối cùng một tay túm lấy được con Kim Sí kia, sau đó vận khí lấy lại cân bằng, làm chậm tốc độ rơi xuống đất, một cái cú lượn của Xích Liệp Điêu lao tới đỡ được hắn.
Trở lại trên lưng Xích Liệp Điêu an toàn xong, Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng nhìn nhau, người sau cấp tốc móc ra một cái bình sứ nhỏ, mở nắp, thò một ngón tay chọc vào, dính chút vật thể như cao trong suốt, vạch lông vũ trên lưng Kim Sí, tiến hành bôi nó lên bên dưới đám lông vũ, phủ lại.
Thứ này là đồ Viên Cương đưa cho bọn hắn, lai lịch của đồ vật là do Viên Cương lấy được từ Hiểu Nguyệt các.
Biết được Ngưu Hữu Đạo bị Hiểu Nguyệt các truy sát, được biết Hiểu Nguyệt các có loại đồ tốt vô sắc vô