Chương 627: Càng che càng lộ ( Giấu đầu hở đuôi).
Vân Cơ nghe vậy rất bất ngờ, “Chuyện gì mà phải thần thần bí bí như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ cười trừ, vì giải quyết chuyện này mà hắn phải đích thân tự đi một chuyến, may là trước đó hắn đã xác định được phương hướng trước, lấy con phi cầm cỡ lớn ra để di chuyển, nếu không có tọa kỵ phi hành, thì thật đúng là không thể nói muốn đi tới là có thể dễ dàng đi tới nhanh được, cười trừ xong hỏi lại: “Thuận Phong đường Trích Tinh thành, ngươi quen biết không?”
“Thuận Phong đường?” Vân Cơ suy tư xong trả lời: “Nghe nói qua, có biết, thuộc thể loại như kiểu phường bảo tiêu, là nơi nhận tiền làm chân chạy cho người, có vấn đề gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Độ Vân sơn có lui tới với Thuận Phong đường sao?”
Vân Cơ: “Ta biết đến Thuận Phong đường này, vẻn vẹn cũng chỉ là nghe nói qua, chưa từng có quen biết lui tới, có vấn đề gì không?”
Ngưu Hữu Đạo: ” Chưa từng quen biết? Theo ta được biết, người của Thuận Phong đường có ghé qua nơi này. Bằng lượng nhân thủ của Độ Vân sơn, không thiếu chân chạy, Độ Vân sơn cần thuê người Thuận Phong đường làm chân chạy sao?”
Vân Cơ: “Ngươi có ý tứ gì? Người trong tu hành giới kết giao với nhau có vấn đề gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có vấn đề gì, chỉ là vừa lúc người đó có liên quan tới một sự kiện mà ta đang muốn điều tra, cho nên tới đây để xác minh.”
Vân Cơ: “Thủ hạ của ngươi đâu sao không đi xác minh, đã xảy ra chuyện gì mà cần ngươi phải tự mình chạy tới điều tra?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, “Trước khi sự tình chưa được làm hiểu rõ, khó mà nói, đợi thích hợp, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
Đối với Vân Cơ mà nói, Ngưu Hữu Đạo người này vẫn là có thể đáng tin, trên thực tế, người từng chân chính giao lưu qua lại với Ngưu Hữu Đạo rồi, thì phần lớn đều sẽ không hiểu nảy sinh một sự tín nhiệm đối với Ngưu Hữu Đạo. Nàng hơi trầm mặc chút xong nói, “Chuyện ngươi nói ta cũng không rõ ràng, mọi chuyện của Độ Vân sơn, ta đã giao lại cho Hoan nhi quản lý từ rất sớm rồi, đã hồi lâu không có hỏi đến, nếu như ngươi muốn biết cái gì, tới tìm Hoan nhi hỏi thì phù hợp hơn so với tìm ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu như có thể hỏi hắn, ta liền sẽ không có tới quấy rầy ngươi.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp như đào của Vân Cơ lập tức lộ ra ý vị mỉa mai, “Không tín nhiệm nó? Hai người các ngươi không phải là huynh đệ kết bái sao?”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, “Tiền bối không nên hiểu nhầm, cái này không liên quan gì tới tín nhiệm hay không, đối với Vân huynh, ta tự nhiên là tín nhiệm, nhưng dù sao người nhiều thì phức tạp, ta tự mình chạy đến nơi đây, liền chỉ là vì nghe ngóng cái này, rất dễ đánh cỏ động rắn, nếu không ta cũng chẳng cần phải dùng cớ kia để ngụy trang làm gì. Tiền bối thân là sơn chủ, mở miệng hỏi đến chuyện tình ở trong núi, sẽ phù hợp hơn so với ta nhiều.”
Vân Cơ lặng yên một chút, nói : “Ta từ lâu đã không có hỏi qua sự tình ở trong núi rồi, giờ đột nhiên hỏi tới, đồng dạng cũng đột ngột, lại vừa lúc ngươi vừa đến nữa.”
Ngưu Hữu Đạo không cho là thế, “Ta đã tạo ‘phong nền’ tốt cho tiền bối rồi, mượn binh! Cái này đối với Độ Vân sơn mà nói, là không thể coi thường, tiền bối có thể dùng nó làm lý do căn dặn mọi người khi ra ngoài không nên để bị cuốn vào sự tình gì, ý tứ biểu đạt kiểu như, không muốn để cho ngoại nhân biết Độ Vân sơn có dính dáng đến ta, sợ bị liên lụy, dưới biểu thị tỏ vẻ lo lắng đề phòng tiện thể hỏi xem một chút thời gian gần đây, có ngoại nhân nào vào núi không, chẳng phải rất là bình thường sao?”
Vân Cơ đại mi chớp chớp, xem như đã lĩnh giáo được lòng dạ đối phương, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo hơi có vẻ phức tạp, chợt hỏi một câu, “Vì cái gì đưa Vạn Thú Linh Châu cho ta?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn thẳng vào mắt nàng, bốn mắt nhìn nhau, từ từ nói: “Vạn Thú Linh Châu khẳng định là không có đơn giản như những gì ngươi nói như thế, trong đó khẳng định có cất giấu bí mất gì ta không biết, bí mật này hẳn là cực kỳ bí ẩn, cả nội bộ Vạn Thú môn chắc hẳn là cũng không có người nào biết, nếu không nhiều người, miệng nhiều, không có khả năng một mực giấu giếm được. Mà lại cái bí mật này hẳn là không phải một bí mật bình thường, nếu không ngươi sẽ không nhiều lần dùng tính mạng của mình để đi vào Điệp Mộng Huyễn Giới mạo hiểm. Hỏi ngươi, ngươi sẽ không nói cho ta biết, đi hỏi Vạn Thú môn cũng vô dụng.”
Ánh mắt Vân Cơ lấp lóe không thôi, “Vạn Thú môn giàu chảy mỡ, ngươi có thể cầm lấy đi đổi tiền.”
Ngưu Hữu Đạo: “Tiền không trọng yếu, cái chính là ta càng muốn biết bí mật trong đó hơn.”
Vân Cơ: “Đồ vật cho ta, ngươi cũng đã nói, ta sẽ không nói cho ngươi bí mật đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có bỏ mới có được, đồ vật cho ngươi, bí mật này ta liền đã biết.”
Vân Cơ không hiểu, “A, bí mật gì, ngươi biết nói nghe thử một chút.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải ta nói, mà là ngươi nói, nếu như ta quả quyết ép buộc ngươi phải nói, ngươi dám nói không sao? Ta tùy thời có thể biết hết!”
Thân thể mềm mại Vân Cơ run lên, trong nháy mắt minh bạch, mắt lộ ra sát cơ*, “Ngươi liền không sợ ta giết chết ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không nói trước ngươi có thể giết chết ta được hay không, Nhà Tranh sơn trang người biết Vạn Thú Linh Châu ở trên tay ngươi cũng không chỉ mỗi một mình ta, nếu ta không thể quay về, thì chẳng mấy chốc Vạn Thú môn sẽ tới tìm ngươi.”
Hô hấp Vân Cơ trở nên có chút gấp rút, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Ngưu Hữu Đạo cười xòa, “Chỉ là đùa một chút, tiền bối không nên nghĩ nhiều, bí mật ở Điệp Mộng Huyễn Giới, ta cũng có nhược điểm ở trên tay tiền bối mà, ta sẽ không đi nói lung tung. Ta có thể cam đoan với tiền bối, bí mật kia khi nào tiền bối nguyện ý nói, ta lại sẽ rửa tai lắng nghe, nếu không nguyện ý nói, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.”
Một số lời không nên nói đã nói, nào chỉ là nói đùa đơn giản như vậy, hắn lại bồi thêm một câu, “Tình thế Yến quốc không ổn, ta không nên ở đây ở lâu, tiền bối người xem thế nào?”
Vân Cơ không nói gì nữa, đứng dậy.
Hai người sau đó rời khỏi nơi nàng bế quan, lúc từ trong động huyệt ẩn nấp đi ra gặp lại Vân Hoan đang đứng chờ.
Vân Hoan rất kinh ngạc, mẫu thân bế quan đã lâu không ra cự nhiên lại xuất quan bởi vì Ngưu Hữu Đạo?
Có mấy lời không thể nói ở thời điểm nhiều người, Vân Cơ bảo Vân Hoan trước tiên đưa nhóm Ngưu Hữu Đạo đi an trí tại một chỗ động phủ chuyên dùng để đãi khách.
Hoàn cảnh địa phương chỗ đãi khách này cũng không tệ, nhìn thoáng mây mù như vùng tiên cảnh vậy.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng ngoài động phủ chờ lấy, ngắm nhìn mây bay mây cuộn.
Quản Phương Nghi cầm quạt tròn trên tay đi tản bộ ngắm cảnh bên cạnh, chợt mở miệng hỏi, “Vân Cơ có thể đáp ứng cho ngươi mượn binh sao?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Chờ đáp án đi.”
Quản Phương Nghi cũng cười, hỏi: “Ta nói Đạo gia này, đến cùng ngươi còn có bao nhiêu huynh đệ kết bái nữa vậy? Có yêu tu, có quỷ tu, từ trưởng lão Lăng Tiêu các đến trưởng lão Thiên Nữ giáo, cho tới tiểu đệ tử Vạn Thú môn ngươi cũng không nghĩ buông tha. . . . . .”
Nàng dài dòng văn tự trêu chọc, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ nghe, không nói chuyện.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Vân Cơ đi tới, cùng Ngưu Hữu Đạo tiến vào trong động phủ, Quản Phương Nghi thì bị vứt bỏ ở bên ngoài.
“Bách Lý Yết?”
Trong động phủ, khi từ trong miệng Vân Cơ biết được câu trả lời Ngưu Hữu Đạo giật mình, người cải trang giấu giếm thân phận mà