Chương 629: Kẻ vọng động, chết!
Dịch giả: Luna Wong
Viên Cương cúi đầu, hắn hiểu rất rõ Ngưu Hữu Đạo, biết Ngưu Hữu Đạo trói hai người kia lại là muốn làm gì, thủ pháp tương tự như vậy Đạo gia đã từng dùng qua, đây là thủ pháp bẩn thỉu của hắc đạo, của người vô liêm sĩ, đây không phải sự tình hắn nguyện ý làm, trầm giọng nói: “Đạo gia, hai người bọn họ là vô tội.”
Mỗi lần như vậy, hắn liền sẽ nhớ tới một cái thân phận khác của Đạo gia, bố già thế giới ngầm!
“Vô tội?” Ngưu Hữu Đạo dịch bước đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Vô tội chỗ nào? Có lẽ tương đối mà nói thì là vô tội, thế nhưng đứng ở phía lập trường các nàng thì không có gì thay đổi cả, bao nhiêu người bởi vì một câu nói của hai người bọn họ mà phải chết, hoặc chỉ bởi vì các nàng không cao hứng cái mà chết, vô tội à? Nếu các nàng là nữ tử lương gia gì đó, ta khẳng định không động đến các nàng. Hầu Tử, trước mặt ta có bày hai sự lựa chọn, là trói các nàng hay là bán người một nhà, ngươi giúp ta chọn.”
Viên Cương: “Vân Cơ tính là người một nhà sao? Vân Hoan có coi ngươi là người một nhà chắc?”
Ngưu Hữu Đạo nói một câu sáng tỏ ý nghĩa của mục đích mạo hiểm, “Một người có thể trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ!”
Viên Cương trầm mặc không nói gì, hắn hiểu được Đạo gia suy tính về lâu dài hơn xa hắn, thế nhưng kêu hắn đi làm chuyện như vậy hắn thật khó mà tiếp nhận.
Thấy hắn không nói lời nào, Ngưu Hữu Đạo hỏi ép: “Thế cục đã đến trình độ nào ngươi biết rõ ràng, có làm hay không ta cũng sẽ không ép buộc ngươi, ta có thể để cho Hồng Nương đi mưu đồ, nhưng ở phương diện này, nàng ta không có gan lớn như ngươi, cũng không có kinh nghiệm bằng ngươi.”
Để cho Quản Phương Nghi đi mưu đồ cái này, đừng nói Ngưu Hữu Đạo, ngay cả chính bản thân Viên Cương cũng cảm thấy không yên lòng, cuối cùng rầu rĩ nói: “Nếu buộc phải làm như vậy, hay là động Công Tôn Bố đi, như vậy ổn hơn so với động Bách Lý Yết.”
Ngưu Hữu Đạo không chút do dự bác bỏ nói: “Hoặc là không làm, nếu làm liền không thể mạo hiểm không công, nhất định phải tối đa hóa lợi ích, khống chế Bách Lý Yết lại có thể phát huy được tác dụng càng lớn hơn!”
Viên Cương đã hiểu, một khi động đến hai nữ nhân kia, liền phải xuống tay với Bách Lý Yết.
“Biên soạn ra một phần kế hoạch chặt chẽ chu đáo đưa cho ta.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, tiếp theo chống kiếm quay người, cửa mở, đi ra.
. . . . . .
Những ngày sau đó, công việc chính của Ngưu Hữu Đạo là lưu tâm để ý đến tin tức các đường, thu thập tình báo các phương, chú ý đến thế cục biến hóa.
Chư quốc rõ ràng không có cách nào bỏ mặc thế cục Yến quốc, cơ hồ đều bị quấn vào trong đó.
Đối mặt với Tấn, Vệ, Tề hỗ trợ duy trì, việc hai nước Hàn Tống muốn rung chuyển Yến quốc đã trở nên có chút khó khăn.
Hai nước Hàn Tống phái đại lượng tu sĩ tới hỗ trợ phản quân Thương Châu, tây tam quốc cũng phái đại lượng tu sĩ tới đối kháng, để tam đại phái Yến quốc có thể rảnh tay toàn lực hiệp trợ đại quân Yến quốc phòng ngự trọng binh Hàn Tống tập kết ở biên cảnh, khiến cho hai nước Hàn Tống không dám tùy tiện vượt lôi trì*.(* nghĩa bóng: không dám vượt biên xông qua)
Điểm giao tranh trước đó y nguyên nằm ở trong nội bộ Yến quốc, một khi nội bộ Yến quốc triệt để sụp đổ, đại quân Yến quốc tụ tập ở biên cảnh sẽ không chiến mà tự bại.
Hai bên vì muốn đánh bại đối phương, đem chiến trường kéo dài ra đến các chư quốc bên ngoài.
Hàn Tống phái tu sĩ tập kích đội tàu tây tam quốc vận chuyển trên biển trợ giúp Yến quốc, muốn phá hủy đường tiếp tế đại quân Yến đình, tu sĩ tây tam quốc thì hợp sức hộ vệ.
Hàn Tống đồng dạng cũng liên tục cung cấp đại lượng nhu yếu phẩm cho phản quân Thương Châu, nhưng bị đội nhân mã Yến Đình khổng lồ tụ tập phong tỏa, khiến hai nước Hàn Tống cũng không thể không dùng đội tàu vận chuyển thông qua đường biển. Bởi vậy, đồng dạng, đến mà không trả lễ thì không hay, tây tam quốc cũng phái tu sĩ đi tập kích đội tàu của hai nước Hàn Tống.
Song phương đại chiến với nhau ở trên biển, ngươi tới ta đi, chém giết không ngừng, không biết bao nhiêu máu tu sĩ nhuộm đỏ biển xanh.
Triệu quốc thì ở ngay tại chỗ phát tài, tất cả vật tư vận chuyển hướng tới Yến quốc, đi đường biển thì phải qua hải vực Triệu quốc, đi đường bộ thì cũng buộc phải qua địa bàn Triệu quốc, muốn Triệu quốc không can dự hả, không cho chỗ tốt sao được?
Triệu quốc giở công phu sư tử ngoạm*, phàm vật tư vận chuyển đi qua địa bàn Triệu quốc, đều muốn lấy một nửa.
Cuối cùng, dưới áp lực bức bách của tây tam quốc , Triệu quốc nhả ra, chỉ cần ba thành*( *3/10). Lương thực, binh khí, chiến mã vận chuyển tới Yến quốc, Triệu quốc không có làm gì liền ngồi mát thu ba thành, trên đời này thật sự là không có con đường nào phát tài nhanh hơn so với cái này.
Trong Phiêu Miễu các, những người có ghế phân chia ra làm ba phe, một phe trung lập không lên tiếng, hai phe khác cãi nhau túi bụi, Phiêu Miễu các mở một con mắt nhắm một con mắt, không có đưa ra kết luận gì đối với việc này.
. . . . . .
Trước mộ Hắc Mẫu Đơn, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm nhắm mắt đứng lặng im.
Công Tôn Bố đi tới, đưa lên một phần tình báo, “Đạo gia, đây là tổng hợp thông tin tình huống chiến cuộc.”
Ngưu Hữu Đạo không có ý nhận lấy, vẫn nhắm mắt chầm chậm hỏi: “Đợt viện binh đầu tiên của triều đình đã chạy tới, tình huống chiến đấu đã có thể có biến hóa chưa?”
Công Tôn Bố thở dài: “Đợt viện quân đầu tiên đến chiến một trận liền thất bại, không phải là đối thủ của phản quân!”
Ngưu Hữu Đạo mở mắt, nghiêng đầu ngó lại, “Phản quân bao nhiêu người, thế nào mới chiến một trận mà đã bại rồi?”
Công Tôn Bố: “Đạo gia, thế cục hiện đã không giống như lúc trước, căn cứ tin tức truyền đến, chiến loạn vừa bùng phát, khắp nơi đều là lưu dân* (*dân chạy loạn), vì miếng ăn, không biết bao nhiêu người tụ tập lại thành tặc phỉ đi đánh cướp. Nguyên Châu rất gần Tống quốc, khoảng cách không thể so với chúng ta nơi này cách tây tam quốc một khoảng xa, phản quân Thương Châu đã dốc toàn lực đả thông đường biển kết nối với Nguyên Châu, đại lượng vật tư của hai nước Hàn Tống được vận chuyển đến vị trí. Trên tay có số lượng lớn lương thực, Ngô Công Lĩnh hô hào mời gọi đám tặc phỉ tìm tới, vì có thể nhét đầy cái bao tử, đại lượng tặc phỉ tìm đến đầu nhập vào. Nên trong khoảng thời gian ngắn, quân Ngô Công Lĩnh lại tăng mới thêm trăm vạn lính lác. Chỉ cần còn có lưu dân đói bụng, hắn liền không thiếu nguồn mộ lính, một đường vừa chiến đấu vừa huấn luyện!”
Ngưu Hữu Đạo: “Triều đình đâu? Chẳng lẽ không thể bắt chước, ngăn chặn lưu dân ngã sang hướng phản quân hay sao?”
Công Tôn Bố cười khổ lắc đầu, “Triều đình cơ hồ là dốc toàn bộ lực ứng đối hai nước Hàn Tống, còn đang chờ tây tam quốc viện trợ, lương thực trung thu cho xuất chinh còn bất cập, đâu còn cầm ra được nhiều lương thực như vậy để đi giúp đỡ lưu dân, thật muốn lấy khẩu phần lương thực của đại quân ra giúp, sợ là không chiến đã tự bại luôn rồi.”
“Ai..!” Ngưu Hữu Đạo than nhẹ một tiếng, chiến sự này nổ ra, không biết bao nhiêu bách tính phải tan cửa nát nhà.
Kiếp trước hắn chưa bao giờ trải qua kiểu thời đại như này, bây giờ thân ở trong chiến loạn, mới thực sự tự có cảm thụ, ‘nơi cửa son rượu thịt ê chề, ngoài đường cái