Chương 652: Tứ diệt ( 4 diệt)
Dịch giả: Luna Wong
Định Châu, bên ngoài thành, từ đằng xa một đoàn khói bụi đang di chuyển đến, ngay sau đó là tiếng vó ngựa ‘rầm rầm’ rung động cả mặt đất.
Trước đó Tiết Khiếu đã nhận được tin tức, mặt mày căng thẳng đứng ở trên đầu tường thành chờ đợi.
Mà đâu chỉ có mỗi hắn căng thẳng, trong lòng của quan viên từ trên xuống dưới Định Châu phủ đều căng thẳng, đều có chút sợ hãi.
Nhân mã Bình Loạn đại tướng quân Thương Triều Tông đem tới phủ thành Định Châu toàn bộ đều là nhân mã tập kết từ địa bàn Nam Châu, liên tục không ngừng từ biên cảnh Nam Châu di chuyển sang tới tụ tập hướng tây nam thành.
Sở dĩ có sợ hãi, là do trong lòng vẫn lo lắng Thương Triều Tông nói bình loạn chỉ là giả, mà thừa cơ tiến đánh phủ thành Định Châu mới là thật.
Thế nhưng mấy cái lo ngại không có dẫn chứng này ai nào dám nói lung tung? Hết lần này tới lần khác lại không thể ngăn cản.
Chiến sự khẩn cấp, Thương Triều Tông ngay cả nhân mã vùng tây bộ Nam Châu cũng chưa kịp điều động, trực tiếp lệnh cho nhân mã đông bộ Nam Châu dẫn đầu xuất phát đi trước, tránh cho việc vừa đi vừa tập kết làm chậm trễ, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Thương Triều Tông khăng khăng nói nơi này là địa điểm tụ họp tốt nhất, người ta là Bình Loạn đại tướng quân người ta đã nói như thế, Định Châu có lo nhưng chẳng nhẽ đi cự tuyệt, muốn làm chậm trễ chiến sự à?
Kỵ binh ù ù chạy đến, khí thế như dời non lấp bể, lúc đến ngoài thành nghe hiệu lệnh dừng lại, lại tĩnh như núi vậy, trong khói bụi tràn ngập, một cây đại kỳ chữ “Thương” dựng thẳng đứng.
Trên đầu tường thành, chưởng môn Tiên Vân phái Vạn Khinh Yên đứng bên cạnh Tiết Khiếu lên tiếng hỏi, “Đội này hẳn chính là Anh Dương Võ Liệt vệ đó hả?” Thấy Tiết Khiếu khẽ gật đầu, hắn cũng không khỏi lên tiếng khen ngợi, “Chỉ dựa vào cái khí thế hành quân, động thì như sấm rền, tĩnh thì như xử nữ, đằng đằng sát khí này, liền biết là danh bất hư truyền!”
Nhìn ra đối phương không có ý đồ tiến đánh, Tiết Khiếu không nhiều lời, cấp tốc quay người, dẫn một đám người xuống thành, cùng nhao nhao cưỡi trên chiến mã, ra khỏi thành.
“Vương gia một đường vất vả rồi!”
Gặp mặt Thương Triều Tông ở trong đại quân, Tiết Khiếu ngồi trên lưng ngựa cười “ha ha” chắp tay hành lễ, ánh mắt cũng liếc nhìn nữ tướng tay cầm trường thương ở bên người Thương Triều Tông.
Thương Triều Tông phong trần mệt mỏi ngồi yên ở trên lưng ngựa thờ ơ, mặt không chút thay đổi nào hỏi: “Chiến mã, lương thảo đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tiết Khiếu có chút xấu hổ, y nguyên vẫn cười đáp: “Lương thảo cho đại quân sinh hoạt đi đường tự nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ, chiến mã cũng đã tập kết được 3000 con.”
Ca Miểu Thủy phóng ngựa ra khỏi hàng, đi đến giữa hai người, giúp Tiết Khiếu hòa hoãn không khí nói: “Đại quân bôn ba cũng đã mệt, Tiết đại nhân không ngại nghênh đón vương gia vào thành nghỉ ngơi trước rồi nói.”
“Được được được!” Tiết Khiếu thúc ngựa quay đầu đưa tay mời, “Vương gia, mời!”
Thương Triều Tông y nguyên thờ ơ, tiếp tục hỏi: “Nhân mã Nam Châu ta đã tới được bao nhiêu rồi?”
Tiết Khiếu đành phải trả lời: “Trước mắt chưa đến 3 vạn người, đã hạ trại cách nơi này ngoài 5 dặm.” Ngón tay chỉ một cái phương hướng.
Thương Triều Tông vừa kéo cương xoay ngựa, hai chân vừa thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu phóng ngựa chạy đi, về phía hướng ngón tay hắn chỉ.
Phượng Nhược Nam thúc ngựa đuổi theo, 2 vạn kỵ binh như rồng lượn chạy theo.
Một hồi lâu động tĩnh đi qua, hiện trường chỉ để lại đám người Tiết Khiếu và Ca Miểu Thủy cùng hít bụi, hai người quay mặt nhìn nhau im lặng.
“Cái thứ đồ, ta có lòng tốt chuẩn bị tiệc khao đại quân, thế mà không lĩnh tình.” Tiết Khiếu nhịn không được mở miệng chửi mắng.
Ca Miểu Thủy khoát tay áo, “Được rồi, bây giờ không phải lúc so đo cái này, hắn không vào thành ngươi cũng bớt việc, đồ tiệc khao đại quân mang đến doanh trại nơi nhân mã Nam Châu đóng quân đi.”
Hắn cũng không có ở lại lâu, dẫn mấy tên thái giám một đường “hít bụi” chạy theo.
Chỉ chốc lát sau, một đoàn người từ trong thành đi ra, khiêng theo nào là heo dê, gà vịt thịt cá, đẩy từng xe rượu, tiến đến chỗ Nam Châu đóng quân. . .
Nơi lâm thời đại quân Nam Châu đóng quân, lúc này ước chừng có khoảng 3 vạn người, phía sau còn có nhân mã lần lượt đi vào, nhưng xuất phát sau, khoảng cách xa lại không có nhanh bằng Thương Triều Tông, đương nhiên bởi vì Thương Triều Tông suất lĩnh là kỵ binh.
Thương Triều Tông vừa gặp nhân mã đã đến trước đó, lập tức hạ lệnh tất cả nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Đồ đạc phủ thành Định Châu đưa tới khao quân cũng không có khách khí, cái gì ăn được thì ăn, còn đồ uống thì lại không động đến chút nào, người nào đưa tới liền do người đó kéo trở về.
Thương Triều Tông áp dụng quy củ từ thời Ninh vương, khi tác chiến đại quân không được uống rượu, có muốn uống cũng là uống rượu mừng sau khi chiến đấu thắng lợi.
Trên bàn tiệc, Ca Miểu Thủy sau khi đi dạo một vòng quanh doanh trại trở về liền lên tiếng hỏi, “40 vạn đại quân, phải mất bao lâu nữa mới có thể chuyển đến đủ?”
Đối với lần điều động nhân mã này của Nam Châu, triều đình rất hài lòng.
Nam Châu nguyên bản có 80 vạn nhân mã, bất quá trước đó phần lớn đều là nhân mã của nhất hệ Thiên Ngọc môn.
Về sau Nam Châu xuất hiện biến cố đoạt quyền, Thương Triều Tông đâu còn có thể yên tâm để vậy, thà tinh chứ không tràn lan, 80 vạn nhân mã bị Thương Triều Tông thanh tẩy còn thành 50 vạn.
Ba mươi vạn nhân mã bị thanh tẩy chỉ có một số nhỏ bị giết, còn lại toàn bộ giải tán thành dân.
Mặc dù bởi vì vấn đề tài lực, trong các đường chư hầu thì nhân mã Nam Châu là nhiều nhất, thế nhưng trên tay có 50 vạn quân, lại nguyện ý điều động 40 vạn ra bình loạn, triều đình đã không còn lời nào để nói trách gì nữa.
So sánh những chư hầu có 40 vạn nhân mã, lại chỉ nguyện ý xuất động có 20 vạn kia, đọ thành ý thôi cũng đã biết tốt hơn nhiều lắm rồi.
Thương Triều Tông nói: “Bản vương đã hạ lệnh, tất cả nhân mã toàn bộ hành quân gấp rút, mỗi ngày đi 200 dặm!”
Ca Miểu Thủy sợ bên này kéo dài, nghe thấy hắn nói vậy, đã yên tâm hơn không ít, nhẹ gật đầu.
Đại quân chỉnh đốn xong, Thương Triều Tông lần nữa hạ lệnh xuất phát.
Ca Miểu Thủy nghe tiếng chui ra khỏi doanh trướng, đuổi kịp Thương Triều Tông vừa đang trở mình lên ngựa liền vội hỏi, “Vương gia, đại quân chưa tập kết đầy đủ, vì sao hiện tại liền đã xuất phát rồi?”
“Nhân mã tập kết đến sau tới đây xong sẽ chạy tới điểm tập kết kế tiếp luôn, quân tình khẩn cấp, ta muốn dẫn nhân mã tiên phong đến vị trí chiến lược trước! Đồng thời dọc đường dẫn người đốc xúc, châu phủ các nơi nếu có người lười biếng chậm trễ việc trù bị quân nhu, đừng trách ta quân pháp vô tình, nhất định sẽ giết không tha!”
Thương Triều Tông để lại cho câu xong đã suất lĩnh đại quân lần nữa lên đường.
Thần sắc của Ca Miểu Thủy run lên, vội bảo nhân viên đi theo mau mang tin tức đưa về cho triều đình, để triều đình gấp rút đốc xúc quan viên các châu phủ, Thương Triều Tông đằng đằng sát khí thế kia, thật sự đừng để đụng đến trong tay hắn, đến lúc đó bị giết, ngay cả nơi để cãi lý cũng chẳng có.
Đồng thời cũng yên tâm hơn không ít, nếu Thương Triều Tông thật sự một đường mang theo 40 vạn nhân mã cuồn cuộn tiến lên, mới thật sự là vấn đề khiến cho người ta phải lo lắng, một khi có biến, sẽ rất phiền phức.
Nói cho cùng, khi vận dụng nhân mã Nam Châu, triều đình vẫn là có chút không yên lòng, mới phái hắn đến đi theo giám sát, một khi phát hiện không đúng, lập tức báo cáo!
Đợi khi hắn dẫn người đuổi kịp Thương Triều Tông, lại phát hiện không đúng, 3 vạn nhân mã tập kết phần lớn đều là bộ tốt* (lính bộ), sao có thể đuổi theo kịp tốc độ kỵ binh của Thương Triều Tông, cơ hồ đều bị Thương Triều Tông ném lại đằng sau.
Hỏi Thương Triều Tông nguyên do, lý do Thương Triều Tông