Chương 653: Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu!
Dịch giả: Luna Wong – dịch chậm quá mọi người đều chạy hết rồi, buồn ghê. Cố gắng cố gắng cố gắng
Hoàng Liệt nghe xong đã hiểu, 10 vạn con chiến mã này được xem như là lương thảo, lương thảo này rõ ràng còn “mọc chân” đi theo cùng, không cần phải tốn nhân lực vật lực lớn để vận chuyển, còn có thể sung làm cước lực, lại có thể trợ sức cho chinh chiến, chân chính là tuyệt không thể tả, miệng không khỏi ‘chậc chậc’ tán thán: “Mông soái không hổ là Mông soái, trên chiến trường dụng binh như thần, hôm nay ta xem như được mở mang kiến thức.”
Mông Sơn Minh lắc đầu, “Đây không phải là chủ ý của ta, đó là mưu lược của vương gia.”
“Vương gia?” Hoàng Liệt sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi có hồ nghi, có vẻ như đang nói, Thương Triều Tông mà có thể nghĩ ra được biện pháp tuyệt như thế à?
Mông Sơn Minh hiểu hắn nghĩ gì, chầm chậm nhớ nhắc lại chuyện xưa: “Khi vương gia vừa trưởng thành, trên chiến trường đã nhiều lần lập được kỳ công, chỉ là bị danh tiếng của tiên vương với lão phu che mất mà thôi. Trước khi ta bước đi ra khi lui về ở ẩn, thì vương gia chỉ dùng lực của mình, đối kháng với Chu Thủ Hiền, dễ dàng đoạt lấy Thanh Sơn quận, đó há có thể là trò đùa?”
Hoàng Liệt nghe kể lại khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ, khẽ gật gật đầu.
Mông Sơn Minh vừa nói vừa khẽ buông tiếng thở dài, “Ta từng dốc hết tâm huyết đào tạo Anh Dương Võ Liệt vệ, đối với kỵ binh chúng ta mà nói, chiến mã chính là nửa cái mạng của mình, ý nghĩ giết chiến mã, trong suy nghĩ ta cũng chưa từng có nghĩ tới. . . Vương gia cũng là vì bị buộc bất đắc dĩ, cũng không thể đứng nhìn Đại Yến bị bại vong, nhưng triều đình bên kia lại không thể không phòng, mới bất đắc dĩ lưu lại kế dự phòng này! Chiến mã sao lại không phải là một phần thực lực của Nam Châu chứ, chỉ bất quá tướng sĩ còn có vợ con lớn bé ở nhà cần trở về đoàn tụ, mà chiến mã thì không. . . Hy vọng đi, hi vọng không phải rơi vào vạn bất đắc dĩ không cần làm như vậy!”
Hoàng Liệt gật đầu tỏ ra đã hiểu, nhưng hắn đối với chiến mã cũng chẳng có tình cảm sâu sắc như Mông Sơn Minh vậy, chỉ tỏ ra là đã hiểu mà thôi, lại nói: “Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu, dù sao cũng là chủ ý của Mông soái a?”
Mông Sơn Minh cười khổ: “Chưa nói tới chủ ý gì, chiến pháp mà thôi.”
Hoàng Liệt lại có chỗ chưa hiểu, “Ngưu Hữu Đạo nói cho ta biết, rằng đó là cơ mật, vì sao lại muốn công khai sớm như vậy?”
Mông Sơn Minh giải thích: “Phản quân Thương Châu hiện đang lặng yên theo dõi kỳ biến, còn chưa có động tĩnh gì, làm như vậy vì muốn làm dao động sĩ khí bọn họ trước khi giao chiến! Trong khi nhân mã năm đường chư hầu liên tục thất bại, quân tâm đã dao động như đùa, sợ lần nữa vừa lên chiến trường, bọn hắn lại tiếp tục ôm tâm tư chạy trốn, không chịu gắng sức, nêu rõ quân pháp ra chính là muốn nói cho bọn hắn biết, lần này sẽ không phải là trò đùa, chặt đứt ý niệm lâm trận bỏ chạy của bọn hắn, có thể nói đó cũng là vì ủng hộ sĩ khí!”
Hoàng Liệt ‘à’ một tiếng, rốt cuộc đã hiểu rõ, hắn không am hiểu về chinh chiến quân ngũ, nếu không được giảng giải, thật đúng là không hiểu rõ thật.
Ánh mắt của hắn trong lúc vô tình nhìn thấy ở cách đó không xa, Công Tôn Bố đang dẫn theo hai tên đệ tử chui ra từ trong trướng bồng, biết người này ở đây là vì muốn kịp thời truyền đạt tình huống đại quân cho Ngưu Hữu Đạo bên kia. Bèn nói: “Ta nhận được tin tức, Ngưu Hữu Đạo đã sớm rời khỏi Nhà Tranh sơn trang, bằng khả năng (di chuyển) lui tới của hắn, theo lý thuyết đã sớm tới rồi mới đúng, vì sao đến nay vẫn còn chưa thấy bóng dáng, đại chiến như vậy, hắn há có thể không coi ra gì, không chịu theo quân à? Mông soái có biết hắn đi đâu không?”
“Hoàng chưởng môn hỏi ta?” Mông Sơn Minh bề ngoài có chút dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài, “Vị Đạo gia này a, việc làm từ trước đến nay luôn như lọt vào trong sương mù, nhất quán không đến cuối cùng không dễ dàng nhìn thấy rõ thực hư, chẳng ai biết rõ đến tột cùng là hắn muốn làm gì, ta cũng không biết nên tìm ai để hỏi chỗ hắn ở bây giờ.”
Nhắc đến cái này, Hoàng Liệt ngược lại là người thấm thía sâu nhất, thấu rõ nhất, mẹ, đại quân Nam Châu xuất chinh bình loạn chuyện lớn như vậy, thế mà tên khốn kiếp kia lại đi giấu nhẹm Đại Thiền sơn, giấu đến không lọt khe hở nào, đến khi chuyện đến đít rồi mới bất ngờ hô hào Đại Thiền sơn lên chiến trường liều mạng, quả thực là dọa cho toàn bộ cao tầng của Đại Thiền sơn run rẩy, lúc vừa nghe thấy tin tức, một đám người Đại Thiền sơn ngay lập tức cuống cuồng.
Đúng như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành chịu, trước đó trên dưới Đại Thiền sơn ai nấy đều sửng sốt, không hiểu cái thằng kia đang tính làm cái gì, chạy đông chạy tây, lại đoạn quân lương của triều đình, rồi mắt đi mày lại với Hàn Tống bên kia, ai ngờ lượn một vòng chỉ là vì ép triều đình cấp cho binh quyền bình loạn.
Nói thật, Hoàng Liệt hắn kì thật đến hiện tại vẫn còn chưa quá hiểu rõ quá trình cụ thể trong đó đến tột cùng là như nào, cứ luôn cảm thấy nơi nào đó vẫn còn có vấn đề, thế nhưng Đại Thiền sơn cứ tin tên kia như vậy, cứ vội vàng khăn gói lên đường ra chiến trường liều mạng như vậy.
Hắn ngẫm lại, đều cảm thấy hồ đồ cổ quái, nhưng hết lần này tới lần khác còn đi tin cái thằng kia, tin tưởng trận chiến này tất thắng, nghĩ mãi không thông, nhịn không được cũng lắc đầu thở dài, vừa quay đầu lại, lại chợt trông thấy Ca Miểu Thủy.
Trong đại trướng trung quân, Ca Miểu Thủy mang theo vẻ mặt đầy thất lạc từ từ đi ra, trong lòng không nói ra được là tư vị gì.
Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu! Biện pháp đơn giản như vậy, mà từ trên xuống dưới triều đình làm sao lại không có ai nghĩ đến hết vậy? Triều đình hoàn toàn có thể tuyển chọn từ các châu phủ tạo ra một đội nhân mã chuyên làm công việc như thế, vừa lại không cần phải nhìn xem sắc mặt của Nam Châu.
Nhưng mà nghĩ lại, biết rằng mình đã cả nghĩ quá rồi, có một số việc nhân mã Nam Châu dám làm, nhưng nhân mã triều đình lại chưa hẳn đã dám.
Nhân mã tập kết từ các châu phủ có dám khai chiến với các đường chư hầu sao? Ai dám ra chủ ý kiểu này, vị tướng lĩnh nào dám chịu trách nhiệm đó, đắc tội với người sau lưng năm đường chư hầu kia, coi như qua được cửa ải trước mắt, quay đầu ai lại không lo sợ bị trả thù cơ chứ?
Nghĩ rõ ràng nguyên do trong đó, hắn cũng chỉ có thể đành ngửa mặt lên trời thở dài ra một hơi, sau đó bước nhanh rời đi, nhanh chóng đem tin tức biết được báo cáo về cho triều đình. . . . . .
Sau khi nhân mã tham gia bình loạn của Nam Châu chạy đến sau đến nơi, sau khi nhận được ngựa cưỡi, cũng lục tà lục tục chạy đến chỗ Thương Triều Tông tập kết bên này.
Mười vạn nhân mã cũng không chạy đến nơi tập kết toàn bộ, trong đó có một bộ phận nhân mã lĩnh mệnh tham gia hộ tống 5 vạn xe lương thảo kia, đây là nhu yếu phẩm cho đại quân nhét đầy bao tử sau khi giao chiến.
. . . . . .
Phủ thành Bắc Châu, sau cửa sổ trên một tòa tháp cao, Bành Hựu Tại đang đứng ngắm nhìn cả tòa phủ thành.
Phong Ân Thái đi lên tòa tháp cao, đến bên cửa sổ, nói : “Sư huynh, đã xác nhận, Nam Châu đích xác là muốn bình loạn.”
Bành Hựu Tại trầm mặc một hồi, từ từ nói: “Hiện tại xem ra, việc chúng ta rời đi Nam Châu chưa hẳn đã là chuyện xấu.”
Phong Ân Thái hiểu ý của hắn, cũng