Chương 657: Ba mươi năm sau lại là một trang hảo hán
Dịch giả: Luna Wong
Hiểu thì hiểu, trong lòng cũng hơi có ý động, thế nhưng vẫn chưa có vội vàng lộ ra, do dự dò hỏi, “Bản vương tài đức sơ cạn, sợ là không thích hợp a?”
Long Hưu: “Vương gia chính là Đại Tư mã Yến quốc, nhận lãnh thống soái đại quân bình loạn, danh chính ngôn thuận, không ai thích hợp hơn so với ngươi cả.”
Thương Vĩnh Trung cười khổ, “Cung chủ, việc này sợ là không dễ làm, trên tay bản vương không có đội quân 10 vạn thiết kỵ kia, cũng hô không ra được khẩu hiệu “Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu”, lại càng là không làm được nó. Kỳ thật, trong lòng cung chủ cũng rõ ràng, ta căn bản không thể hiệu lệnh được 5 đường chư hầu kia, bảo ta thay thế Thương Triều Tông, chính là làm khó ta.”
Long Hưu: “Cái này ngươi không cần lo lắng, mỗi thời mỗi khác, phản quân Ngô Công Lĩnh bất quá chỉ thế thôi, 5 đường chư hầu rất có lòng tin tiêu diệt bọn chúng, trước mắt chỉ là sợ bọn hắn chiến đấu chỉ vì phe cánh của mình, cần phải có người ở giữa cân bằng, mà vương gia đây vô luận là thân phận, hay là địa vị, đều là lựa chọn thích hợp nhất, Cung Lâm Sách với Mạnh Tuyên bên kia ta cũng đã nói chuyện qua rồi.”
Thương Vĩnh Trung minh bạch, cũng không phải là muốn hắn đi hiệu lệnh 5 đường chư hầu gì, mà là để cho hắn ở giữa cân đối mà thôi.
Nhưng hắn vẫn là không dám tuỳ tiện đáp ứng, chần chờ dò hỏi tiếp: “Cung chủ chuẩn bị xử trí Thương Triều Tông như thế nào?”
Long Hưu: “Trưởng lão Tiêu Dao cung không thể chết vô ích như thế, bản cung tới cho trên dưới Tiêu Dao cung một cái công đạo, đã điều nhân thủ Tiêu Dao cung ở cánh Đông đại quân tiến đến rồi, tùy thời sẽ bắt Thương Triều Tông lại, áp giải vào kinh thành giao cho bệ hạ xử trí!”
Thương Vĩnh Trung nhắc nhở: “Thế nhưng bên người Thương Triều Tông còn có 10 vạn thiết kỵ, một khi nổi dậy. . .”
Long Hưu khoát tay cắt ngang: “Cái này không cần ngươi quan tâm, mọi chuyện phía ta bên này tự nhiên sẽ làm thỏa đáng, sẽ không để cho việc ngươi tiếp nhận tạo thành rắc rối gì, hiện tại tới chỉ hỏi ngươi, có nguyện ý hay không thôi?”
Thương Vĩnh Trung lập tức chắp tay nói: “Cung chủ phân phó, sao dám không tuân.”
Long Hưu nhắc nhở chút: “Lâm trận đổi tướng, là tối kỵ của binh gia, sợ là sẽ có người phản đối, ngươi nghĩ biện pháp bãi bình người trong triều đi, còn những mặt khác, phía ta bên này sẽ phối hợp với ngươi.”
“Vâng, đã rõ.” Thương Vĩnh Trung đáp ứng.
Sau khi hai người chia tay, Thương Vĩnh Trung lập tức đi tới khu vực trung tâm trọng yếu, tìm gặp Đại Tư Không Đồng Mạch cùng Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành, nói rõ ý trong buổi gặp mặt vừa nãy, hi vọng hai người có thể giúp đỡ phối hợp đôi chút, chỉ cần hai vị này hỗ trợ, trong triều đương nhiên sẽ không có lời chỉ trích nào.
Đồng Mạch cùng với Cao Kiến Thành đối với điều này cũng thực sự không có bài xích gì nhiều, đều là người biết rõ tâm ý của Thương Kiến Hùng, nếu Long Hưu đã lên tiếng, sự tình ngược lại dễ xử lý.
Ba vị này liền cùng nhau đi tới cầu kiến Thương Kiến Hùng.
Thương Vĩnh Trung cũng không có giấu giếm Thương Kiến Hùng cái gì, biết ở trong hoàng cung này đi gặp mặt Long Hưu cũng không có khả năng giấu giếm được Thương Kiến Hùng, bèn nói thật lại hết thảy tất cả.
Kết quả không có gì ngoài ý muốn, bởi tình thế Thương Triều Tông bình loạn đã tạo thành ảnh hưởng khiến cho Thương Kiến Hùng như bị mắc nghẹn ở cuống họng.
Bất quá vị này cũng khá là cẩn thận, không có mạo muội hạ chỉ, chỉ ra ý chỉ trước cho Thương Vĩnh Trung, điều kiện tiên quyết là Tiêu Dao cung có thể bãi bình được mọi chuyện, xác nhận sau đó sẽ không gây ra nhiễu loạn gì, thì phần ý chỉ thay tướng đổi soái này mới có thể được công khai, nếu không chẳng may để cho chiến sự xảy ra nhiễu loạn, tương đương hoàng đế đi hạ ý chỉ này chính là hôn quân. . . . . .
Tốc độ phản quân Yến quốc thất bại tan tác, hay là nói tốc độ nhân mã bình loạn Yến quốc bình định, khiến cho thế lực thiên hạ khắp nơi giật mình.
Nhân mã Ngô Công Lĩnh một đường đột kích hướng Đông, dẫn theo cơ hồ đều là bản bộ nhân mã Thương Châu, đều là những nhân mã kinh nghiệm sa trường, các châu phủ ven đường rất khó ngăn trở thế trùng kích, liền tránh né mũi nhọn chuyển sang triền đấu, nhưng mà Ngô Công Lĩnh căn bản không có cùng bọn hắn dây dưa, điều quân cấp tốc rời đi.
Về phần đại quân bình loạn đang đuổi theo phía sau, Ngô Công Lĩnh cho tập kết 50 vạn nhân mã đoạn hậu, cũng sai một tướng lĩnh mới đề bạt lên làm thống soái.
Vị tướng lĩnh mới được đề bạt này tên là Đồ Minh Quảng, vốn là bá chủ một phường chợ búa, hậu quả phản loạn nổi lên bèn tụ tập một nhóm lưu dân vào rừng làm cướp, thời kỳ cường thịnh tụ tập được lên tới 10 vạn người có dư, sau thấy phản quân Thương Châu đánh quân triều đình liên tiếp bại, dưới sự e ngại xin đầu nhập dưới trướng Ngô Công Lĩnh, đi theo công thành chiếm đất cướp bóc đốt giết, gian dâm, ăn uống nhậu nhẹt bù khú, cuộc sống quá thống khoái.
Nhưng một kẻ phường chợ búa đồ, vô luận năng lực hay kiến thức đều không phải là đối thủ của Ngô Công Lĩnh, lúc này bị Ngô Công Lĩnh rắn chắc lợi dụng.
Nghe nói mình được thăng chức lên làm thống soái thống lĩnh 50 vạn người, chân chính là khiến máu nóng của hắn xông thẳng lên đầu, phảng phất như là cơ hội trở thành chư hầu một phương đang ở ngay trước mắt, liền đập đập bộ ngực biểu thị trung thành tân tâm với Ngô Công Lĩnh, cam đoan có thể thủ vững được một ngày.
Thế là hưng phấn dẫn 50 vạn người đi trấn giữ quan ải, theo suy nghĩ của hắn, có nhiều người như vậy, có thể tùy tiện thủ vững được một ngày, sau đó lại cấp tốc rút lui về hội họp cùng đại tướng quân cũng đủ dư dả.
Kết quả gặp ngay thứ sử Phục Châu Sử Tân Mậu đích thân suất lĩnh 5 vạn đại quân chạy đến.
Trước đó giao thủ cùng Ngô Công Lĩnh, vì tự vệ thật sự chưa từng cố gắng hết sức, bây giờ dốc toàn lực, tăng thêm sĩ khí đang còn thịnh, Sử Tân Mậu làm sao coi đám ô hợp này vào mắt.
Cũng đích thực là một đám ô hợp thật, bản bộ phản quân Thương Châu cơ hồ là đều cùng đi với Ngô Công Lĩnh hết.
Bất quá kẻ địch dù sao vẫn là người đông thế mạnh, Sử Tân Mậu cũng không dám khinh địch, trước tiên giằng co quan sát một hồi.
Thế nhưng sau khi xem xét đối phương bài binh bố trận, quả thực là dốt đặc cán mai, sau khi Sử Tân Mậu xác minh lại tình huống nở nụ cười lạnh, đại quân lập tức triển khai tiến công.
Hắn phái hai đạo nhân mã chia ra 2 bên trái phải, trực tiếp lấy hỏa tiễn tiến công, đốt cháy núi rừng, lửa bốc tận trời, khiến cho từng nhóm quân phản loạn đang mai phục trong núi rừng bị cháy quỷ khóc sói gào.
Đồ Minh Quảng vốn định dựa vào rừng núi hai bên yểm hộ để chặn đánh đại quân địch tiến công, ai ngờ một mồi lửa đốt cho phe mình lộn xộn hết cả lên, quân lính hoảng loạn chạy loạn, mai phục tính giết người khác giờ giết cũng không nổi, trái lại xông loạn làm rối tung đội hình của chính hắn.
Sử Tân Mậu dẫn quân chủ lực thừa dịp đối phương rối loạn cường công, một lần xung kích công phá quan ải, đánh cho đám quân ô hợp đang lộn xộn tan vỡ.
Tu sĩ hai nước Hàn Tống bị Ngô Công Lĩnh phái tới phối hợp cũng gặp xui xẻo, đồng dạng cũng bị Ngô Công Lĩnh rắn chắc lợi dụng, tử thương không ít không nói, đại quân loạn thành một bầy hỏng bét, bọn hắn cũng vô lực xoay chuyển tình hình, đối mặt với tu sĩ đối phương công kích, chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy thục mạng.
Đồ Minh Quảng không thể chạy trốn, bị Sử Tân Mậu bắt sống.
Mấy chục vạn phản quân, phải gọi loạn dân mới đúng, ngay cả quân trang thống nhất chính thức cũng đều chẳng có, mặc đủ loại quần áo, buông vũ khí xuống, ngồi xổm một chỗ đầu hàng.
Trên