Chương 658: Khách quý giá lâm
Dịch giả: Luna Wong
Chân tướng nguồn tin, Ngưu Hữu Đạo sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, đáp : “Cái này không quan trọng, quan trọng là, Tiêu Dao cung đã có tự tin đối với kế hoạch bình loạn kế tiếp, tiếp tới có vương gia hay không có cũng không sao cả, đang muốn tính sổ với vương gia.”
Quản Phương Nghi lườm hắn cái, nói: “Nam Châu vẫn còn có mấy chục vạn nhân mã đó, Tiêu Dao cung dám làm bậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Sẽ không làm bậy, bắt giặc trước bắt vua, trước tiên sẽ bắt vương gia lại khống chế áp giải đi. Bên kia muốn cho ta một phát trở tay không kịp!”
Quản Phương Nghi không hiểu, “Muốn cho ngươi một phát trở tay không kịp là sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không ở bên người vương gia, một mực không lộ diện bên cạnh, khiến cho người ta nghĩ không thấu. Long Hưu đoán chừng ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó chuyện vương gia giết Thi Thăng, ta đích thật cũng đang suy nghĩ biện pháp ứng đối thật. Vương gia công nhiên giết trưởng lão Tiêu Dao cung, mặt mũi của Tiêu Dao cung vứt đi được rồi, Long Hưu làm chưởng môn không cách nào ngồi yên nhìn. Thế nhưng trước mắt nếu trả đũa lại sợ lỡ như có rắc rối gì xảy ra thì phiền phức, để sau khi đại sự thành công thì lại sợ ra tay sẽ gặp phải ta ngăn cản, cho nên quả quyết ra tay ở thời điểm này. Kế hoạch này cũng đích thật cao minh, quả thực là đánh ta một phát trở tay không kịp, ta đúng là không nghĩ tới, ngay tại thời điểm bình loạn mấu chốt này, thế mà bọn hắn có thể làm ra loại chuyện đột nhiên lâm trận đổi soái này.”
Thần sắc của Quản Phương Nghi lập tức cổ quái, giọng giễu giễu nói: “Sao nghe ý tứ trong lời ngươi nói, có vẻ như Long Hưu có chút kiêng kị ngươi thì phải? Đạo gia chúng ta thật đúng là không khiêm tốn nha.”
Cái này khiến Ngưu Hữu Đạo không biết nói thế nào, so thực lực song phương đã là không thể bằng, hắn cũng không cho rằng Long Hưu có lý do gì để sợ hắn, thế nhưng đây là thuyết pháp của Cao Kiến Thành ghi ở trong thư, hắn nói Long Hưu nói Ngưu Hữu Đạo hắn chính là biến số không thể đo lường được nhất. Sau khi triều đình bên kia đồng ý, Thương Vĩnh Trung đã cùng Tiêu Dao cung bên kia hợp tác, Cao Kiến Thành biết được mưu đồ của bên kia, liền truyền thư tín ghi lại chi tiết gửi tới, để bên này sớm có chuẩn bị.
Thấy hắn không lên tiếng, Quản Phương Nghi hỏi: “Vậy giờ phải làm sao bây giờ?”
Ngưu Hữu Đạo nói ra suy nghĩ: “Bắt Thương Triều Tông, bức ta lộ diện, đoán chừng phía sau đó hẳn là muốn ta ra mặt bãi bình chuyện Nam Châu, một khi Nam Châu không có việc gì, đó cũng chính là tử kỳ của vương gia đến.”
Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, “Ai, cái vị vương gia này a! May mắn ngươi biết trước được tin tức, nhanh thông báo cho vương gia biết để mà thoát thân đi.”
Ngưu Hữu Đạo cũng đang nghĩ làm như vậy, ý niệm đầu tiên là như thế, thế nhưng nghĩ lại, thật muốn làm như vậy, thì Cao Kiến Thành có khả năng liền bị bại lộ, vị trí Cao Kiến Thành đủ chống đỡ trăm vạn hùng binh, không thể để xảy ra điều gì sơ xuất, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp bảo hộ, không thể để cho có bất luận điểm gì đáng ngờ rơi xuống trên người Cao Kiến Thành.
Đắn đo một hồi xong, hắn hỏi lại: “Bên kia vẫn còn đang tại tranh luận xử lý mấy chục vạn tù binh kia phải không?”
Quản Phương Nghi gật đầu, “Công Tôn Bố bên kia gửi tin về nói là vẫn đang.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Vừa khớp, đó là cái cớ rất tuyệt hảo. Đưa tin cho vương gia, việc bình loạn sẽ do vương gia tiếp tục chủ trì, còn Mông Sơn Minh sẽ dẫn 10 vạn thiết kỵ lui về. Nói Vương gia hãy quyết định chuyện này thật nhanh, mấy chục vạn tù binh sẽ do Mông Sơn Minh chỉ huy 10 vạn thiết kỵ áp giải về an trí tại vùng chiến loạn trước đó. Nhân thủ Đại Thiền sơn đại bộ phận cũng đi theo Mông Sơn Minh cùng lui về luôn. Nói cho vương gia và Mông soái biết, rằng đây chính là quyết định của bản thân vương gia, không thể để cho những người khác biết là ý của ta.”
“Cái này. . .” Quản Phương Nghi kinh nghi bất định, “Lúc này giảm đi lực lượng hộ vệ bên cạnh vương gia, như thế chẳng phải sẽ càng khiến vương gia dễ gặp nạn hơn sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bản thân hắn làm ra chuyện này, phải tự mình chịu phong hiểm* (*rủi ro) đi, không thể cứ để người khác gánh thay hoài, mấy năm này hắn quá thuận lợi rồi, cũng nên nhận chút tội. Còn Mông Sơn Minh là nhất định phải dời, nếu không Mông Sơn Minh sẽ không chịu ngồi nhìn hắn gặp nạn, ta không muốn vị lão soái này bị đổ dưới loại âm mưu này, nhất định phải cam đoan an toàn của ông ấy đầu tiên.”
Quản Phương Nghi không rõ hắn vì sao làm như vậy, sốt ruột nói: “Đạo gia, hoàn toàn có thể tranh thủ thời gian cho Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh cùng rút lui a!”
Ngưu Hữu Đạo quay qua, mắt lạnh lẽo quét tới, “Nhanh! Lập tức đi làm!” Trong giọng nói không có chỗ cho thương lượng.
Quản Phương Nghi thở dài, chẳng hiểu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, nhưng lại biết hắn đưa ra quyết đoán như vậy tất có nguyên nhân, chỉ có thể là xoay người đi thi hành.
Đợi cho một con Kim Sí được thả bay ra xong, nàng trở lại, lại lên tiếng hỏi: “Không thông báo cho Hoàng Liệt sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi yên tâm, lực lượng chủ yếu đã rút lui, đối mặt Tiêu Dao cung nổi lên, Hoàng Liệt sẽ không đi liều mạng vì vương gia đâu, sẽ biết thành thành thật thật lùi bước, không cần phải căn dặn. Căn dặn càng nhiều người, càng dễ để lộ tin tức.”
. . . . . .
Khu vực đại quân tập kết, một con Kim Sí xà xuống, không lâu sau, Công Tôn Bố vội vàng đi tới trướng chủ soái, bắt gặp Thương Triều Tông đang cùng một đám tướng lĩnh thương nghị các bước bình diệt phản loạn kế tiếp, thì đứng chờ ở một bên chờ, đợi đến khi ánh mắt Thương Triều Tông nhìn đến, hắn mới cho cái ánh mắt.
Trong lòng Thương Triều Tông biết rõ, khẳng định là phía Ngưu Hữu Đạo bên kia có chỉ thì gì mới đến đây, liền cấp tốc kết thúc một giai đoạn kế hoạch, rồi cho đám người lui xuống.
Lúc này, Công Tôn Bố mới dâng mật tín Ngưu Hữu Đạo gửi tới lên.
Sau khi Thương Triều Tông nhìn qua mật tín xong, cũng có chút kinh nghi bất định, trầm ngâm một hồi, mới từ từ gật đầu: “Hồi đáp, lập tức làm theo.”
Công Tôn Bố chắp tay, quay người rời đi.
Đang ngồi trên xe lăn Mông Sơn Minh lên tiếng hỏi, “Đạo gia có phân phó hử?”
Thương Triều Tông tiến tới, đưa mật tín cho hắn.
Mông Sơn Minh nhìn qua tin, lấy làm kinh hãi, “Ngay bây giờ để lực lượng bên người vương gia rút lui ư?”
Thương Triều Tông hơi trầm ngâm lúc sau, từ từ nói: “Đạo gia sẽ không làm việc không có mục đích, lúc này làm như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.”
Mông Sơn Minh nhíu mày, đạo lý hắn cũng hiểu, chẳng qua là cảm thấy làm như vậy rất dễ đặt vương gia rơi vào hiểm cảnh, thế nhưng hiện tại quả là không biết rõ ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, trầm mặc.
Thương Triều Tông quay đầu hô lên, “Đi mời Hoàng chưởng môn đến một chút.”
“Vâng!” Lính liên lạc đứng canh bên ngoài dạ đáp.
Không bao lâu sau, Hoàng Liệt dẫn theo mấy tên trưởng lão bước nhanh đi vào, tiến vào chắp tay cười nói: “Vương gia, có gì phân phó sao?”
Thương Triều Tông giọng to lớn rõ ràng nói: “Ý ta đã quyết, quyết định áp giải những tù binh kia trở về, bước đầu an trí. . .”
Hắn nói lướt qua một lượt kế hoạch xong, Hoàng Liệt sững sờ một chút, hỏi: “Nhân mã của chúng ta đều đi áp giải tù binh, vậy vương gia ngươi phải làm sao?”
Thương