Chương 659: Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do
Dịch giả: Luna Wong
Cần ta phối hợp? Phối hợp tiêu diệt 10 vạn thiết kỵ của Thương Triều Tông? Mặt mày của An Hiển Triệu tràn đầy im lặng, từ từ quay sang nhìn Sư Nguyên Long, vẻ mặt như đang hỏi, sao cảm thấy vị này giống như đang nói chuyện tiếu lâm vậy ấy nhỉ?
Sư Nguyên Long cũng không nhịn được đưa tay lên sờ sờ cái mũi, ánh mắt nhìn nhìn Thẩm Ngộ Hồng, rồi lại ngó ngó sang Thương Vĩnh Trung.
Thẩm Ngộ Hồng nói tiếp: “Các ngươi yên tâm, Tô Khải Đồng vốn là người của Tiêu Dao cung ta, Thi Thăng sư huynh đã đi, lần này ta tới chính là đại biểu Tiêu Dao cung tới tiếp quản, nhân mã Hạo Châu tự nhiên cũng sẽ phối hợp, hai bên liên thủ, nội ứng ngoại hợp, thiên thời địa lợi nhân hoà đều chiếm hết, muốn chặt đứt cái ‘vuốt hổ’ này của Thương Triều Tông là không thành vấn đề, có thể khiến cho Nam Châu nguyên khí đại thương, sau dễ dàng thu thập hơn không ít. Mặt khác. . .”
Hắn chỉ chỉ Sư Nguyên Long, “Nguyên Long huynh, phía Đại Thiền sơn bên kia còn cần ngươi qua “chào hỏi” một chút, trước khi hành động, cần phải dụ cho được Hoàng Liệt qua một bên, chỉ cần khống chế được Hoàng Liệt, đám người Đại Thiền sơn sợ ném chuột vỡ bình, tất sẽ không dám loạn động, đằng sau đó khống chế Thương Triều Tông liền đơn giản. Thương Triều Tông nằm trong tay, nhân mã Nam Châu sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chuyện còn lại Tiêu Dao cung ta sẽ giải quyết nốt.”
Sư Nguyên Long thần sắc cổ quái nói: “Chẳng lẽ Thẩm huynh còn chưa biết 10 vạn thiết kỵ kia của Thương Triều Tông đã rời đi rồi sao?”
“Rời đi rồi?” Thẩm Ngộ Hồng ngạc nhiên hỏi: “Có ý gì?”
Vừa thao thao một phen chỉ điểm diệu kế tiêu diệt thiết kỵ của người ta Thương Vĩnh Trung nghe vậy cũng trố mắt.
“Có ý gì á?” Sư Nguyên Long vung tay làm động tác dung dăng dung dẻ bước đi trông rất buồn cười, “Rời đi, chính là đi như này í, chẳng nhẽ Thẩm huynh ngay cả cái này cũng nghe không hiểu?”
Thẩm Ngộ Hồng trầm giọng nói: “Nguyên Long huynh, trò đùa này chẳng hay ho chút nào cả, rời đi, đang yên lành làm sao lại rời đi?”
Sư Nguyên Long hỏi lại: “Vấn đề xử trí mấy chục vạn tù binh kia, Ca Miểu Thủy hẳn là đã báo cáo lên triều đình rồi đi, ngươi chưa biết hử?”
Thẩm Ngộ Hồng vẫn là chưa hiểu, “Ta nghe nói, Sử Tân Mậu vừa công phá quan ải, bắt gần 40 vạn tù binh, xử trí như thế nào cũng là cái vấn đề rắc rối, triều đình cũng đang do dự, thế nhưng cái này liên can gì đến 10 vạn thiết kỵ kia đâu?”
Sư Nguyên Long: “Thương Triều Tông vẫn kiên trì ý kiến của mình, cường hành hạ lệnh áp giải đi. 40 vạn tù binh a, không cẩn thận chính là tai họa, lúc áp giải đi há chỉ có thể dùng một chút nhân thủ? Thương Triều Tông liền để 10 vạn thiết kỵ kia của hắn đi áp giải, do đích thân Mông Sơn Minh tự mình giám sát chỉ huy.”
Nhìn về phía hai mắt Thương Vĩnh Trung đang có chút trợn tròn nói, “Cho nên nói, đại kế tiêu diệt gì kia của vương gia sợ là không cần dùng nữa rồi.”
Thẩm Ngộ Hồng hầu kết giật giật, hỏi: “Đi khi nào?”
Sư Nguyên Long: “Cũng đã được hơn nửa ngày rồi, bọn hắn đi hướng Tây, đại quân bình loạn đi hướng Đông, hai bên ngược chiều nhau, khoảng cách hơn nửa ngày này đã không phải là một đoạn nhỏ chút xíu nữa, người ta cũng không có khả năng lại trở về chui vào trong cái khe núi mà các ngươi nói đó nữa.”
Thương Vĩnh Trung có chút mộng, tự lầm bầm, “Sao lại như thế?”
Thần thái có chút thất lạc, có chút hồn lìa khỏi xác, đây chính là diệu kế mà hắn đã nhìn chằm chằm địa đồ suy nghĩ rõ lâu a, phí hết bao nhiêu là đại tâm huyết, thế mà giờ lại thành công toi, thế mà ngay cả cơ hội được phát huy tác dụng cũng đều chẳng có.
Sở dĩ bên này muốn diệt trừ 10 vạn thiết kỵ kia, mấu chốt trong đó vẫn là Anh Dương Võ Liệt vệ, đó chính là đại sát khí của nhân mã Nam Châu, không có Anh Dương Võ Liệt vệ, Nam Châu cũng sẽ không có sức uy hiếp lớn như vậy.
Điều càng không có nghĩ tới, chính là ngay cả Mông Sơn Minh cũng đã rời đi, bên này muốn động thủ với Anh Dương Võ Liệt vệ, tự nhiên là cũng muốn động luôn với Mông Sơn Minh, đây chính là phụ tá đắc lực của Thương Triều Tông. Tình huống trước mắt, mặc dù không dám giết Thương Triều Tông, nhưng Mông Sơn Minh với Anh Dương Võ Liệt vệ thì khẳng định là muốn thừa cơ diệt trừ.
Ai ngờ, hai khối thịt muốn ‘cắn’ này thế mà cùng ‘bay’ đi hết.
Thực lực Nam Châu không bị hư hao chút nào, hậu quả ra sao là có thể nghĩ, một khi giết Thương Triều Tông gây ra nổi loạn, uy hiếp chỉ sợ vượt xa hơn cả Ngô Công Lĩnh.
“Tên ngu xuẩn Sử Tân Mậu kia, nên trực tiếp tàn sát hết 40 vạn tù binh kia đi chứ, hỏng hết đại sự của ta!” Thương Vĩnh Trung chợt trùng trùng hối hận mắng mỏ.
Sư Nguyên Long nghe mắt trợn trắng, phát hiện vị này đúng là đứng đấy nói chuyện không đau eo, sát phu* 40 vạn (*đồ sát), hơn nữa còn lại là dân đói bị chiến hỏa bức bách, ai dám tuỳ tiện đứng ra làm chủ việc này? Chỉ sợ ngay cả Thương Kiến Hùng cũng không dám công khai hạ loại ý chỉ này, có muốn làm cũng chỉ có thể lén lút âm thầm làm.
Thẩm Ngộ Hồng đồng dạng cũng đang có chút thất thần, bị thanh âm hối hận của Thương Vĩnh Trung đánh thức, lại tiếp tục vội hỏi: “Nguyên Long huynh, Thương Triều Tông đâu?”
Sư Nguyên Long ‘à’ một tiếng, “Hắn hả, hắn vẫn còn ở đây. Đúng rồi, phần lớn nhân thủ Đại Thiền sơn đều đã đi theo áp giải đám tù binh kia, trong này Đại Thiền sơn cũng liền chỉ còn một số ít người của đám Hoàng Liệt, nếu các ngươi muốn động Thương Triều Tông, hiện tại trái lại đơn giản, cũng không cần phí hết tâm tư làm mấy thứ lòng vòng kia, bên cạnh hắn hiện tại không có lực lượng hộ vệ nào đáng kể, các ngươi cứ việc trực tiếp đi vào bắt là được. Ta bên này thì. . .” Hắn cười hắc hắc, “Cũng có thể tiết kiệm chút việc.”
Cũng không phải nói giỡn, mà thật sự là có thể bớt được không ít việc, nếu thật sự chơi lên 10 vạn thiết kỵ kia, kế hoạch tuy tốt, nhưng lỡ như xảy ra chút ngoài ý muốn mà nói, thì phía hắn bên này còn không biết là sẽ phải tổn thất bao lớn nữa.
“Chỉ cần hắn còn ở đó thì tốt.” Thẩm Ngộ Hồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn tưởng rằng Thương Triều Tông cũng đi nốt, lần này vốn là tính sổ sách với Thương Triều Tông, lúc này hắn có thể đại biểu cho Tiêu Dao cung đến đây, cũng là trải qua một phen cạnh tranh mới được, bắt Thương Triều Tông báo thù lập công chính là cái cớ, dễ cho sau này tiếp nhận thế lực của Thi Thăng tại Hạo Châu, nếu để cho Thương Triều Tông chạy mất, vậy thì thế lực Hạo Châu hắn thật sự khó mà nuốt xuống, không một tấc công mà đòi nghĩ đến chỗ tốt sao, nào có chuyện dễ dàng như vậy, dù sao mọi thứ cũng phải có cái cớ để nói.
Quay đầu lại trấn an Thương Vĩnh Trung, “Vương gia yên tâm, chỉ cần bắt được Thương Triều Tông, Nam Châu bên kia chúng ta sẽ nghĩ biện pháp bức bách Ngưu Hữu Đạo ra mặt ổn định cục diện.”
Thương Vĩnh Trung trầm mặc, cũng nhẹ gật đầu.
Sự tình sau đó liền dễ làm, bất quá cũng không phải do Sư Nguyên Long nói cái gì cũng tin là cái đó, nhất định phải xác nhận lại tình huống trước đã.
Bây giờ, nhân mã tụ tập bên này chính là thuộc Hạo Châu Tô Khải Đồng và Đồ Châu An Hiển Triệu.
Trước hết Thẩm Ngộ Hồng sai người đi mời chưởng môn ba phái trấn giữ Hạo Châu cùng Tô Khải Đồng tới, còn có Ca Miểu Thủy nữa, tất cả cùng bí mật mời tới.
Các bên vừa mới chạm mặt, liền xác nhận tình huống, hoàn toàn chính xác như lời Sư Nguyên Long nói, 10 vạn thiết kỵ