Chương 661: Chọc giận
Dịch giả: Luna Wong
“Đạo gia, như ngươi sở liệu, Đại Thiền sơn quả nhiên đứng nhìn. Công Tôn Bố thành công cứu được vương phi ra, đã đưa cho Hoàng Liệt mang về hội tụ cùng với Mông soái. Vương gia thì. . . đã bị bắt đi. Còn những thân binh bên người hắn kia, toàn bộ khoảng mấy trăm người cũng đã bị áp giải đi, chết sống khó liệu.” Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng dưới tán cây, mặt không biểu tình, chỉ là hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Trước mắt những gì hắn có thể làm được cũng chỉ là như vậy, cũng không cách nào bận tâm được hết sinh tử của mấy trăm thân vệ kia, chỉ có thể nói rằng, đối mặt với chuyện như vậy tất nhiên sẽ phải có người chịu hi sinh.
Rất nhiều chuyện, dù là đời trước của hắn cũng chưa từng nghĩ tới qua, không nghĩ đến hôm nay tùy tiện một quyết định của chính mình liền có thể ảnh hưởng đến sinh tử của rất rất nhiều người như vậy.
Thấy hắn không nói lời nào, Quản Phương Nghi vẫn là không nhịn được lần nữa thắc mắc: “Kỳ thật vẫn có thể tránh đi được mà, sao Đạo gia lại không để cho mấy người vương gia thoát hiểm đi trước vậy?”
Vấn đề này bảo Ngưu Hữu Đạo phải trả lời như thế nào? Mối liên hệ với Cao Kiến Thành chính là tuyệt mật, quyết không thể để lộ cho bất cứ người nào khác, thật sự là thân phận địa vị của Cao Kiến Thành quá trọng yếu, lần này nếu không phải Cao Kiến Thành sớm mật báo, hậu quả thiết nghĩ khó mà tưởng tượng.
Quyết không thể để có bất kỳ điểm đáng ngờ gì rơi xuống trên người Cao Kiến Thành, vì vậy hắn sao có thể nói với người khác rằng là vì để bảo trụ tuyến đường Cao Kiến Thành kia mà hi sinh Thương Triều Tông được?
Bởi vậy, hắn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Từ giờ trở đi, chặt đứt mọi liên hệ với tam đại phái. Mặt khác, phía Mông soái bên kia, cần ngươi đích thân đi một chuyến!”
. . . . . .
Dưới ánh chiều tà, 10 vạn thiết kỵ áp tải 40 vạn loạn dân ùn ùn điệp điệp tiến lên, tiến về hướng mặt trời lặn.
Những nạn dân này có một bộ phận được lâm thời bổ sung làm lao dịch, phụ giúp đẩy xe lương thực theo quân.
Nhiều người như vậy, dù sao cũng phải ăn uống, sao có thể không mang lương thực theo được.
Một chiếc xe ngựa đi giữa vòng hộ vệ của đại quân, màn xe được xốc lên, Mông Sơn Minh ngồi ở bên trong đón ánh chiều tà phủ chiếu xuống, hàng lông mày cứ nhíu lại như cơ hồ chưa từng có buông lỏng, hắn y nguyên vẫn không nghĩ ra được, Ngưu Hữu Đạo ra quyết định như vậy đến tột cùng là vì sao.
Đi theo bên cạnh xe ngựa, là con ngựa được gắn chiếc yên đặc thù kia.
Phía chân trời chợt có một con Hắc Ngọc Điêu lướt đến xà xuống, kinh động đến đội tu sĩ hộ vệ Đại Thiền sơn.
Hắc Ngọc Điêu lượn vòng quanh một vòng thấp trên tầng trời, mấy người chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt cùng nhau lộ diện, tránh cho đồng môn khỏi hiểu lầm xong, mới bắt lấy cánh tay Phượng Nhược Nam nhảy xuống.
Đội ngũ ùn ùn điệp điệp ngừng lại, Mông Sơn Minh ngồi trong xe ngựa thò đầu ra cửa sổ nhìn lại.
Phượng Nhược Nam hai mắt khóc sưng đỏ lảo đảo chạy vọt vào trong đội nhân mã hộ vệ, nằm nhoài trên cửa sổ, nức nở: “Mông soái, cứu vương gia, nhanh cứu cứu vương gia!”
Vừa nghe vương gia xảy ra chuyện, tướng lĩnh ở đây lập tức xù lông lên, từng người hai mắt trừng lớn.
Hô hấp của Mông Sơn Minh cũng trở nên dồn dập, mấy ngón tay đặt trên bệ cửa sổ bỗng nhiên siết chặt, trầm giọng nói: “Vương phi bình tĩnh từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?”
“Triều đình phái người tới, Đại tư mã Thương Vĩnh Trung đích thân mang theo thánh chỉ tới. . . . . .” Phượng Nhược Nam nghẹn ngào kể lại tình huống lúc đó.
Mông Sơn Minh trong đầu chợt ‘ong” một tiếng, sắc mặt đại biến.
“Cẩu tặc!” Có tướng lĩnh ngay tại chỗ gầm thét, các tướng lĩnh dự thính đều tức giận không kềm nỗi.
Có tướng lĩnh càng là chắp tay ôm quyền nói: “Mông soái, để mạt tướng dẫn Anh Dương Võ Liệt vệ đi cứu người đi, nếu bọn hắn giám không giao người, mạt tướng chắc chắn san bằng đại quân bình loạn!”
Mông Sơn Minh không để ý đến hắn, mà nhìn chằm chằm Hoàng Liệt đang đến gần bên cạnh, vỗ vào cửa sổ xe cả giận nói: “Hoàng chưởng môn, nhìn thấy vương gia gặp nạn, vì sao lại không cứu?”
Nói đến cái này, Hoàng Liệt rất xấu hổ, giải thích: “Mông soái, ngươi đừng vội trách, thật sự là tình thế bất đắc dĩ, đối phương là có ý đồ mà đến, người đông thế mạnh, đại quân Nam Châu lại di chuyển tới bên này, nhân thủ Đại Thiền sơn cơ hồ cũng đều đi cùng theo gần hết, chỉ dựa vào mấy người chúng ta căn bản không cứu được vương gia, nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ ngay cả vương phi cũng không thể thoát thân.”
Mông Sơn Minh muốn chính là câu nói này của hắn, “Nói như thế, cũng không phải là Đại Thiền sơn sợ phiền phức, vậy hiện bây giờ nhân thủ đã đầy đủ, Đại Thiền sơn nguyện ý theo ta cùng 10 vạn thiết kỵ đi một chuyến chứ!”
“. . . . . .” Hoàng Liệt câm nín, không nghĩ tới chui vào trong cái hố của đối phương, cái này bảo hắn phải trả lời như thế nào? Cự tuyệt thì chẳng phải tương đương với tự thừa nhận là Đại Thiền sơn nhát gan sợ phiền phức sao.
Mông Sơn Minh không chờ hắn hồi đáp, quát lên, “Đại An!”
Rất nhanh, La Đại An giúp Mông Sơn Minh ra khỏi xe ngựa, một đám tướng lĩnh nhảy xuống ngựa, chung tay đỡ Mông Sơn Minh ngồi lên chiếc yên ngựa được đặc chế riêng kia.
Nhìn thấy tình hình này, là muốn trở về tìm Thương Vĩnh Trung tính sổ đây, Hoàng Liệt tay chân luống cuống.
“Mang thương đến!” Mông Sơn Minh lại hét lên, La Đại An lập tức lấy trường thương gác trên xe ngựa cầm hai tay dâng lên cho hắn.
Mông Sơn Minh đưa tay chụp lấy trường thương, phóng ngựa phi ra khỏi đội ngũ, dừng ở trên một sườn đất, thúc xoay ngựa, dưới ánh chiều tà siết chặt dây cương, vung thương hô lớn: “Lưu lại 5 ngàn nhân mã trông coi, phạm nhân nào bỏ trốn, giết không tha! Những người còn lại theo ta trở về, minh hào*!” (*thổi tù và)
Ô ô. . . Ô ô. . .
Ngưu Giác hào được thổi lên, phát ra âm thanh trầm muộn nức nở.
Mông Sơn Minh thúc ngựa phi xuống sườn đất, vung thương phi nước đại, La Đại An theo sát phía sau.
Đại quân cấp tốc quay đầu, thúc ngựa phi nước đại chạy theo.
Phượng Nhược Nam thò tay chụp lấy một tên tướng lĩnh lôi rớt xuống ngựa, xong trở mình lên ngựa đuổi theo.
“Ngươi. . .” Tướng lĩnh bị quẳng ngã xuống như chó đớp cứt quay qua tính mắng, nhìn thấy lại không dám mắng nữa, lời thô tục tính phọt ra cứng rắn nuốt trở về, có ức chế lại không có chỗ phát, quay người túm được một tên binh lính, lập tức kéo hắn lộn cổ xuống, trực tiếp trở mình lên ngựa, phóng ngựa đuổi theo, để lại tên tiểu binh kia đứng nguyên tại chỗ trợn tròn mắt.
Tức khắc khói bụi bốc lên cuồn cuộn, tiếng vó ngựa ầm vang như sấm, được biết Thương Triều Tông bị triều đình bắt giữ, đại quân bùng nổ.
Nam Châu cực cực khổ khổ vì triều đình bán mạng bình loạn, triều đình lại ngay tại lúc này giở trò ra tay với chủ soái của Nam Châu, có thể nói triều đình Yến quốc đã triệt để thành công chọc giận nhân mã Nam Châu rồi, đại quân trên dưới đằng đằng sát khí.
Đội ngũ loạn dân ùn ùn điệp điệp nhìn thấy một mảnh sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Mông soái! Mông soái. . .” Hoàng Liệt vội vàng dậm chân hô gọi cũng vô dụng, hiện tại còn ai quản Đại Thiền sơn hắn là cái thứ gì nữa.
Thấy hô gọi vô dụng, Hoàng Liệt lập tức phất tay ra hiệu cho Hắc Ngọc Điêu trên không trung hạ xuống, hắn nhất định phải tiến ra chặn đường, những người này thế nhưng là tiền vốn của Nam Châu, một khi xong đời, Đại Thiền sơn hắn cũng phải không may đi theo.
Đợi lúc hắn nhảy lên Hắc Ngọc Điêu đuổi theo, nơi xa lại xuất hiện một con Hắc Ngọc Điêu khác, xà xuống phía hướng đại quân đang phi nước đại, một bóng người váy áo bồng bềnh từ trên trời giáng xuống, ngăn ở phía trước đại quân, đưa tay