Chương 662: Lồng giam này ngươi có thấy quen thuộc không?
Dịch giả: Luna Wong
“Mông Sơn Minh cùng 10 vạn thiết kỵ kia chạy mất rồi?”
Long Hưu giật mình hỏi lại, Cung Lâm Sách cùng Mạnh Tuyên ở bên cạnh nghe cũng giật nảy cả mình, việc này tiến hành cực kỳ cơ mật, người biết chuyện hẳn là sẽ không để lộ bí mật mới đúng.
Hoàng đế Yến quốc Thương Kiến Hùng cũng bị việc này kinh động bèn tự mình chạy đến đây, hơi phất tay ra hiệu một chút, Điền Ngữ liền đưa bản tấu Ca Miểu Thủy gửi về cho Long Hưu xem.
Long Hưu nhận lấy cấp tốc xem xét, Cung Lâm Sách với Mạnh Tuyên cũng không giữ được trầm ổn nữa, cấp tốc chen lại, đứng hai bên trái phải của hắn cùng nhìn bản tấu.
Thực sự có lý do khiến bọn hắn không thể không khẩn trương, vị chủ tướng có thể hiệu lệnh nhân mã Nam Châu lại vừa năng chinh thiện chiến còn đó, lực lượng Nam Châu cũng vẫn còn bảo toàn y nguyên, một cái sơ ý thôi sẽ là đại hoạ ngập trời, nói trắng ra chính là sợ sẽ bức cho Nam Châu làm phản.
Ngay tại thời điểm này, Hàn Tống đang giương mắt hổ nhìn lom lom, bên trong có phản quân làm loạn, nếu như Nam Châu lại phản nữa, thì sự tình phiền toái, như thế bảo bọn hắn làm sao có thể không khẩn trương cho được?
Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Long Hưu, chính là có người đã để lộ bí mật, nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy, bên này vừa quyết định động Thương Triều Tông xong, bên kia nhân mã của Thương Triều Tông liền chạy mất?
Thật sự là sự tình không thể coi thường, ngay từ đầu người biết chuyện liền có giới hạn, chỉ nội trong cao tầng triều đình với cao tầng tam đại phái mà thôi, cho dù là người được phái đi chấp hành động thủ, nếu chưa đến thời khắc cuối cùng cũng sẽ không có công khai là muốn làm gì.
Đợi sau khi nhìn thấy trong tấu có nói là Thương Triều Tông vẫn còn ở đó, Long Hưu mới thả lỏng ra một hơi, “Còn tốt, chỉ cần có thể khống chế Thương Triều Tông lại, có Thương Triều Tông trong tay làm con tin, Nam Châu cũng sẽ không dám loạn động.”
Thương Kiến Hùng nói: “Cung chủ, Ngưu Hữu Đạo bên kia, ngươi xác định có thể khiến hắn khuất phục sao?”
“Đến giờ này, đã không đến lượt hắn đồng ý hay không đồng ý nữa!” Mặt Long Hưu lộ vẻ dữ tợn đáp, chợt vẫn có chút nghi hoặc, “Làm sao sự tình lại trùng hợp như vậy, phải chăng đã có người để lộ bí mật rồi?”
Thương Kiến Hùng chần chờ nói: “Tựa hồ rất không có khả năng, những người biết chuyện ngay từ đầu cũng chỉ có mấy người, mà những người này chắc hẳn là sẽ không để lộ bí mật mới đúng, việc này đích xác là có chút trùng hợp, mấy chục vạn tù binh này là được bắt giữ trước khi quyết định động Thương Triều Tông, trước đó bọn hắn cũng đang tại tranh luận việc này, có lẽ chẳng qua là Thương Triều Tông kiên trì thực hiện ý muốn của chính mình mà thôi.”
Long Hưu vẫn có hoài nghi, “Kiên trì thực hiện ý muốn của chính mình liền cho lực lượng hộ vệ bên cạnh rút lui gần hết sao, bệ hạ cảm thấy hợp lý không?”
Thương Kiến Hùng cũng nghi hoặc không chừng, “Có lẽ hắn cho rằng lúc này không ai dám động đến hắn đi, theo lý thuyết mấy người phía ta bên này rất không có khả năng để lộ bí mật, nếu thật sự có vấn đề, phía bên kia các ngươi ngược lại nên điều tra kỹ một chút.”
Trong lòng mấy người đều nổi lên hồ nghi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến từng trường hợp có biết đến chuyện này.
Lúc này cũng không có ai dám loại trừ khả năng có người để lộ bí mật hết, thẳng cho đến sau khi tin tức tiếp theo được truyền về, xác thực Thương Triều Tông đích xác đã bị bắt giữ lại, cũng đã thuận lợi áp giải đến kinh thành, bên này mới chính thức từ bỏ sự hoài nghi này, mới hoàn toàn tin rằng sự tình hoàn toàn có thể là trùng hợp.
Đạo lý rất đơn giản, nếu thật sự có người để lộ bí mật cho đối phương biết, thì với thân phận là thống soái Nam Châu, Thương Triều Tông không có khả năng không tránh đi thoát hiểm, nào có đạo lý thủ hạ bỏ chạy còn thống soái ngược lại không bỏ chạy bao giờ, hẳn cũng sẽ nghĩ biện pháp bỏ chạy mới đúng, làm sao có thể để bị bắt lại như vậy.
Tuy nhiên bên này cũng không dễ dàng buông tha truy tra vấn đề này, thế là Thương Triều Tông vừa bị bắt nhốt vào thiên lao, liền lập tức triển khai thẩm vấn, tra hỏi hắn vì sao đột nhiên lại cho nhân mã dưới trướng rút lui.
Ngay từ đầu cái gì Thương Triều Tông cũng đều không muốn nói, bên này cũng không có khách khí với hắn, dùng hình!
Chỉ bằng việc hắn giết chết trưởng lão Tiêu Dao cung, còn có thái độ của Thương Kiến Hùng đối với hắn, đã bị tóm vào tay, còn có thể khách khí với hắn mới là lạ.
Về sau Thương Triều Tông dần dần nhận ra có gì đó không đúng, phát giác được người ta quan tâm cũng không phải là vì sao hắn đột nhiên cho nhân mã rút lui, mà là hoài nghi trước khi bên này động thủ, đã có người tiết lộ bí mật với hắn.
Thế là Thương Triều Tông lập tức bắt đầu “cắn” loạn, bắt đầu từ Thương Vĩnh Trung, tiếp cho đến Đồng Mạch, Cao Kiến Thành, Điền Ngữ, thậm chí là Ca Miểu Thủy, bao quát cả cao tầng của tam đại phái, toàn bộ cơ bản đều bị hắn cắn qua một lần.
Hắn cũng đích thực không biết có người để lộ bí mật hay không, càng không biết là ai tiết lộ bí mật, dù sao người hắn cắn, đều là những kẻ mà hắn cho rằng không phải thứ gì tốt, đều là người hắn cho rằng không có khả năng tiết lộ bí mật nhất.
Triều đình lại không ngốc, làm sao có thể không biết hắn hiện đang cắn loạn.
Màn đêm xuống, sao sáng lấp lánh, kinh thành đèn đuốc vẫn như cũ, trong thiên lao có khách quý tới thăm.
Là Thương Kiến Hùng tới, lấy thân phân hoàng đế tôn sư đích thân đến ghé thăm chốn địa lao u ám âm trầm này, người không có phận sự né đi, chỉ có mình Điền Ngữ bồi theo.
Điền Ngữ phóng Nguyệt Điệp ra chiếu sáng, trong lao âm u lập tức sáng lên.
Quần áo tả tơi, đầu tóc rối loạn, cả người của Thương Triều Tông đầy vết máu nằm trong đống rơm rạ bị tia sáng chiếu tỉnh dậy, tay đeo khóa sắt giơ lên gạt mớ tóc rối phủ che mặt, nhìn thấy được người đang đứng ở ngoài lồng giam. Sau khi thấy rõ là ai, hắn dị thường khó khăn bò dậy, kéo lấy xiềng chân rào rào lảo đảo bước tới trước lồng giam, hai tay nắm lấy song sắt, cùng người ở ngoài lồng giam nhìn nhau.
Thương Kiến Hùng thưởng thức bộ dạng chật vật của đối phương, loại địa phương này vốn không phải nơi hắn nên tới, nhưng trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, vẫn là không nhịn được chạy tới, muốn nhìn thử một chút xem đối phương hiện tại có bao nhiêu chật vật, mang tâm tư gì thì tự hiểu.
Cuối cùng, vẫn là Thương Kiến Hùng phá vỡ trầm mặc, “Triều Tông à, lồng giam này ngươi có thấy quen thuộc không?”
Thương Triều Tông: “Đương nhiên là quen thuộc, nơi nhốt ta đến mấy năm, làm sao ta có thể không quen thuộc, cái này không phải là thứ ngươi muốn nhìn thấy sao?”
Thương Kiến Hùng: “Quả nhân cố ý bàn giao, nếu đã trở về, tự nhiên là phải về ‘nhà’ của chính mình rồi, ở cũng an tâm hơn, quả nhân đặc biệt tới thăm ngươi một chút.”
Thương Triều Tông: “Lần trước nhốt ta ở đây mấy năm, cũng chưa từng thấy ngươi ló mặt, bây giờ ta vừa đến, ngươi liền đến ghé thăm, có phải ta nên cảm ơn hảo ý của ngươi hay không?”
Thương Kiến Hùng hơi lắc lắc đầu, miệng “chậc chậc” có tiếng nói: “Nghe nói ngươi ở tại Nam Châu hô phong hoán vũ, trên sa trường hiệu lệnh thiên quân vạn mã không ai bì nổi, ngay cả trưởng lão tam đại phái cũng là ra lệnh một tiếng nói giết liền giết, bậc anh hùng cỡ nào, tại sao