Con đường làm giàu của Đào Tinh có thể gọi là thuận buồm xuôi gió.
Cậu ở phố ăn vặt một tuần lễ, ngày nào cũng ăn từ đầu đường đến cuối đường, số tiền có được từ việc bán điện thoại đã xài hết phân nửa.
Theo nghiên cứu khu chợ này của cậu thì miến chua cay và gà rán là ngon nhất, ăn xong gọi thêm một đĩa bánh ướt phải nói là tuyệt vời, đương nhiên nếu có thể thêm một ly chè dừa nữa thì càng hoàn mỹ.
Sau khi nghiên cứu thị trường xong, thấy bản thân đã chi tiêu quá trớn nên Đào Tinh lập tức làm một cái xe đẩy nhỏ xinh xắn, số tiền còn lại không đủ tiền mua những thứ khác, vì vậy cậu buộc phải mua một lượng lớn xúc xích. Cậu thầm nghĩ xúc xích cũng được, tuy không lời nhiều như cật dê nướng nhưng được cái phù hợp kinh tế hiện tại của cậu vì không cần tủ đông, đợi bán xúc xích đủ tiền lời thì cậu sẽ chuyển qua bán cật dê nướng.
Nếu như người bình thường sẽ thấy kế hoạch này có vấn đề, ai đời mở quán thịt nướng mà chỉ bán mỗi xúc xích? Nhưng Đào Tinh đâu phải là người bình thường, mọi người đều biết nếu cậu không mở miệng thì hoàn toàn có thể dựa vào nhan sắc kiếm lời. Hương vị của xúc xích nướng mười quán như một, nhưng ở quán này mua một cái xúc xích còn được anh chủ quán đẹp trai tươi cười phục vụ, thử hỏi ai có thể cưỡng lại không mua cho được.
Thế là công cuộc làm giàu của Đào Tinh phất lên nhanh chóng, chưa được bao lâu cậu đã kiếm đủ tiền mua tủ lạnh, lúc này có thể bán món cật dê nướng mà cậu hằng mơ ước.
“Tiểu Trương, cuối cùng mình đã có thể làm người đàn ông chân chính rồi!” Đào Tinh vừa nướng thịt dê vừa nghĩ.
Sau đó người đàn ông chân chính này đã bị quản lý đô thị hốt đi.
Chuyện xảy ra hôm đó là như vầy, trong một buổi chiều yên ả, mọi người ai nấy đều lo làm việc của mình, chiên xào nấu nướng bận rộn không ngơ tay, đột nhiên có người la lớn “quản lý đô thị tới!”, sau đó tất cả mọi người đều đẩy xe chạy đi một cách thuần thục như thể đã được huấn luyện rồi vậy. Đào Tinh đương nhiên làm sao biết những kỹ năng này, khi đó cậu còn ngơ ngác ngồi ăn thịt nướng, lúc quản lý đô thị tới, cậu còn đang bỏ một xâu thịt nướng vào miệng như thể khiêu khích người ta vậy.
Tay quản lý nghĩ cậu là người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hỏi cậu chủ xe này chạy đâu rồi. Đào Tinh trả lời tôi là ông chủ đây, tìm tôi có chuyện gì? Sau đó cậu được thông báo rằng xe đẩy đã bị hốt, còn cậu phải