Nghe thấy Hắc Sơn kiêu ngạo kể về thời kì đã từng phồn hoa nhất của nó, Hạ Tuy im lặng không nói, có thể nhớ rõ từng mốc thời gian như vậy, nhất định nó rất thích con người.
Những hồi tưởng về con người, trong lúc Hắc Sơn dùng những từ ngữ vụng về ít ỏi của mình để miêu tả lại từng trường hợp, Hạ Tuy cũng không ngắt lời, chậm rãi lắng nghe.
"...!Vì để bọn họ đi đường không còn vất vả như vậy nữa, ta đã dọn quả núi bên trái lên phía trên, có điều sợ sẽ dọa đến bọn họ, ta dọn mất bốn trăm năm..."
Hắc Sơn một chút cũng không vì mình tiêu tốn nhiều thời gian mà khó chịu, ngược lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào, “Trấn nhỏ đó chính là được xây dựng trên phiến đất trống kia đó, may mắn là hơn bốn trăm năm trước ta đã bắt đầu dọn rồi!”
Hạ Tuy cảm thấy tòa Hắc Sơn này chắc là không nói dối, dù sao phải có kỹ thuật diễn tài tình thế nào để dùng giọng nói chất phác như thế mà biểu đạt ra tình cảm dạt dào thế kia?
Nhất định đây là tình cảm toàn tâm toàn ý của nó, đã thật tâm thích mà còn khắc cốt ghi tâm một ngàn năm qua chưa từng quên đi, nếu không hôm nay cũng không thể nào miêu tả chính xác được trong gánh hàng của người bán hàng rong ngày ngày gánh ra chợ bán có những thứ gì đâu.
"Vậy một ngàn hai trăm ba mươi hai năm trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nếu thật sự đã từng có một trấn nhỏ mà Hắc Sơn thích như thế, mà chỉ bởi vì đủ thứ nguyên nhân khiến về sau dần dần lụi bại thì Hắc Sơn cũng không thể chỉ kể về lúc trấn nhỏ còn tồn tại như vậy.
Dù sao trước đó, Hắc Sơn kể về tiều phu hay thợ săn lên núi cũng vô cùng vui vẻ, nó không thể bởi vì trấn nhỏ lụi bại sau dần dần ít người lui tới rồi trực tiếp không kể tới nữa.
Hạ Tuy vừa nhắc đến vấn đề này, Hắc Sơn im lặng hồi lâu, Tiểu Hắc cũng chờ tới nóng nảy, sủa gâu gâu hai tiếng muốn uy hiếp.
Hắc Sơn quả nhiên lại bắt đầu chấn động, không dám đắm chìm trong trí nhớ bi thương nữa, “Bởi vì ta sẽ cứu những người lỡ sảy chân ngã xuống triền núi, bảo vệ những thôn dân bị sói hoang tập kích vào mùa đông, cho nên mọi người càng cảm thấy ta là một ngọn núi thánh, vì thế bọn họ tìm người đến xây miếu cho ta, muốn cung phụng ta.
Ta rất vui vẻ, nhưng không biết tại vì sao, tòa miếu kia cuối cùng lại cung phụng thứ mà ta vẫn luôn đè dưới chân để gia tăng tu vi cho mình.”
Hắc Sơn lại lặng lẽ run rẩy vài giây đồng hồ, bởi vì nhắc tới chuyện này, trong giọng nói cũng mang theo run sợ, “Sau khi miếu xây xong, rất nhiều thôn dân đến đây tế bái, ngày qua ngày, thứ đó lại càng lớn mạnh, ta rất bất an.
Nhưng ta nghĩ vốn dĩ cũng do ta hấp thu năng lượng của nó mới trở thành như vậy, cho nên cứ để những hương hỏa của thôn dân cung phụng ta để báo đáp cho nó vậy.”
Nói tới đây giọng nói lại khóc nức nở, "Hu hu hu, nếu sớm biết nó sẽ xấu như vậy, chắc chắn ta sẽ nhốt nó luôn dưới chân không để nó hại người!"
Thì ra, thứ kia nhờ vào hương hỏa của miếu thờ mà từ từ lớn mạnh, cuối cùng vào một buổi tối nào đó, từ trong miếu thờ xảy ra một trận lũ bất ngờ, nước lũ không phải màu của bùn đất, mà lại là loại nước đen rất đáng ngờ.
"Lúc ấy ta chỉ tới kịp cứu một nhóm người, nhưng mà bọn họ cũng đã ngâm trong nước đen rồi, cũng uống không ít vào bụng, cho nên ta chỉ có thể dùng sinh khí trên núi của mình dẫn vào thân thể của họ, kết quả sau đó bọn họ cũng sống sót, nhưng sinh con ra thì trong thân thể lại có uế khí của Hắc Thủy."
Vì thế ngày qua ngày, năm qua năm, Hắc Sơn đều dùng sinh khí của mình để cân bằng với uế khí trong cơ thể cho đời sau của những thôn dân còn sống sót.
"Sau đó năng lượng của ta không đủ dùng, không có cách nào giúp bọn họ trồng hoa màu tốt như trước nữa, Hắc Thủy đã ngấm vào chân của ta, không còn cách nào thể cung cấp nước sạch cho họ nữa."
Hắc Sơn cũng biết nếu tiếp tục kéo dài, đến bản thân mình và những người trên núi đều sẽ chết hết, nhưng nó không có cách nào vứt bỏ những người nó đã bảo vệ lâu như vậy, hầu như những người đó đều là nó tận mắt nhìn thấy họ đầu thai sinh ra đời, lớn lên, cuối cùng già rồi chết đi, Hắc Sơn áy náy hơn một ngàn năm, cũng dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ bọn họ.
Đề tài này thật sự quá mức áp lực, Tiểu Hắc nghe xong cũng không chịu được im lặng ngồi xổm trên mặt đất, cũng không biết đã nhớ ra gì đó.
Hạ Tuy lên tiếng nói sang chuyện khác, "Vậy còn cây Bạch quả cổ thụ ở thôn Dạ Nha?"
Giọng nói của Hạ Tuy nhàn nhạt, không phải kiểu thờ ơ lạnh lùng, mà là dịu dàng ôn hòa, khiến Hắc Sơn cảm thấy tốt hơn nhiều “Gốc cây đó là năm xưa sau khi Hắc Thủy quét qua thì nó mọc lên, cỏ cây trên núi đều là cái mũi để ta hấp thu linh khí trời đất, ta muốn thử trồng cây, để các thôn dân có thể rời đi, nhưng chỉ cung cấp nuôi dưỡng ra một cái cây thôi cũng rất khó khăn rồi.”
Cho nên chỉ có người của thôn Dạ Nha có thể giữ lại một thế hệ người ở trong thôn, còn những người khác của gia đình có thể rời khỏi Hắc Sơn.
Sau đó Hạ Tuy lại hỏi một ít việc vụn vặt, tỷ như hai mươi mấy năm trước có một hòa thượng tới đây, Hắc Sơn nói hòa thượng vào trong miếu, sau đó bị nhiễm phải uế khí rồi rời khỏi.
Mười năm trước đoàn khảo sát tiến vào dòng sông ngầm, sông ngầm thật ra chính là Hắc Thủy mà Hắc Sơn đang cố hết sức ngăn chặn, những người đó lại nhất định muốn đi xuống, mặc kệ Hắc Sơn rung lắc thế nào cũng vô dụng, kết quả còn khiến cho Hắc Thủy thoát ra ngoài một ít, dẫn đến năm đó cả người lẫn vật uống nước Hắc Thủy dưới sông đều chết cả.
Cuối cùng Hạ Tuy hỏi vì sao khi đến gần Hắc Sơn, những con quỷ bên cạnh hắn đều ngủ say.
"Nếu không để cho bọn họ ngủ, bọn họ đều sẽ bị hút mất! Trong bụng ta còn chứa rất nhiều hồn phách của thôn dân, chờ trong nhà bọn họ có người mang bầu, ta sẽ đưa bọn họ qua đó để đầu thai."
Đáng tiếc mỗi năm lại càng ít người hơn, trong bụng Hắc Sơn chứa rất nhiều hồn phách không có chỗ đầu thai, đó vẫn luôn là những thứ mà Hắc Thủy thèm thuồng.
Hắc Sơn tập mãi thành thói quen nói thầm, nhưng lời này lại khiến Hạ Tuy và Tiểu Hắc đột nhiên sửng sốt.
Hắc Sơn đã hình thành hệ thống đầu thai luân hồi độc lập hay sao? Sao lại có thể như thế?
Trừ phi cả ngọn núi này đã thoát khỏi Tam giới.
Lại hỏi Hắc Sơn về phương diện này, Hắc Sơn lại không cảm thấy có vấn đề gì, "Từ khi ta ở đây thì đều như vậy cả, cái gì là địa phủ? Không phải mọi người đều nói đó chỉ là hư cấu hay sao?"
Hơ, ngươi là một ngọn núi đã thành tinh, lại còn nói địa phủ là hư cấu, chẳng lẽ ngươi còn muốn tuyên dương khoa học phản đối mê tín hay sao?
Hạ Tuy đoán rằng những người Hắc Sơn tiếp xúc đều không phải người có học thức uyên bác, sau đó những người ở thôn Dạ Nha có thể rời khỏi núi tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, nhưng sau thời Kiến quốc thì mọi người đều tuyên dương khoa học phản đối mê tín, vì thế trong tư duy và nhận thức của Hắc Sơn đã hình thành một cách kì lạ như thế.
Như vậy xem ra, Hạ Tuy cảm thấy bọn họ vẫn cần phải đến xem Hắc Thủy.
Hắc Sơn nghe xong lại liên tiếp phản đối, nói rằngHắc Thủy hết sức lợi hại, không chỉ đơn giản vây quanh nó, còn có sông ngầm ở dưới chân nó ngày đêm không ngừng ăn mòn, cần phải biết Hắc Sơn được xem như không phải một ngọn núi tầm thường.
"Nếu tùy ý để nó tiếp tục lớn mạnh, ngươi và những thôn dân trên núi dù chết rồi cũng không gọi là kết thúc, nó còn sẽ ra ngoài tiếp tục hại người."
Hạ Tuy tạm dừng một chút, giọng điệu có chút xa xăm nói, "Có lẽ ngươi không biết, cách Hắc Sơn không xa chính là thành phố Hải nổi danh của chúng ta, nơi đó có hơn ba vạn người sinh sống, trấn nhỏ phồn hoa năm xưa mà ngươi nhìn thấy chắc cũng không quá hai ngàn người, nói cách khác, ở đó có hơn một vạn cái trấn nhỏ."
Hơn một vạn là bao nhiêu, Hắc Sơn không biết, nhưng chắc chắn là rất nhiều, rất nhiều.
Trong hang động nhất thời im lặng, có tiếng núi đá chuyển mình, đồng thời vang lên tiếng của Hắc Sơn, “Ta sẽ mở đường cho người, bản thể của nó là một dòng nước, lúc bất động sẽ không nhìn ra, nhưng lúc nó di động là sẽ biết bản thể của nó ở đâu.
Ngươi phải cẩn thận một chút, ta sẽ cố gắng bảo vệ những người trên núi.”
Bản thể là nước, lại ẩn thân trong dòng sông ngầm, muốn tìm ra, quả thật rất khó.
Hạ Tuy nghĩ nghĩ, hỏi xem Hắc Sơn có thể ngăn chặn dòng sông ngầm hay không.
"Ta.
.
.
Được rồi, ta sẽ cố gắng, có điều thời gian sẽ không kéo dài được lâu, lúc ta không cố được nữa sẽ nhắc nhở ngươi.,."
Cũng không nói sẽ nhắc nhở thế nào, giọng nói của Hắc Sơn lại biến mất.
Cùng lúc đó, dòng sông ngầm đang chảy rì rầm bên cạnh từ từ chậm lại, cuối cùng mặt nước trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Hạ Tuy thầm than một tiếng Hắc Sơn này cũng quá thật thà rồi, vốn dĩ hắn còn nghĩ một chốc nữa mới bảo Hắc Sơn chặn dòng chảy của sông ngầm.
Có điều bây giờ đã chặn lại rồi, nói vậy bên Hắc Thủy nhất định sẽ phát hiện ra, sợ rằng đã bắt đầu đề phòng, đương nhiên ngàn vạn lần không để Hắc Sơn để sông ngầm chảy lại, chỉ sợ Hắc Thủy kia không hành động mà lại lặng yên trốn mất.
Thời gian không nhiều lắm, nếu Hắc Sơn nói nó sẽ bảo vệ người trên núi, Hạ Tuy cũng có thể được tự do tay chân, nắm Thanh Tuyền kiếm đứng lên, Hạ Tuy gọi Tiểu Hắc một tiếng, một người một chó thuận theo con đường Hắc Sơn đã mở đi nhanh về phía trước.
Quả nhiên, Hắc Thủy kia đã phát hiện ra, Hạ Tuy và Tiểu Hắc không ngừng đuổi theo, Hắc Thủy không ngừng thay đổi vị trí, Hắc Sơn giúp mở đường cũng rất tốn sức, giống như một người dời thịt trên bụng của hắn đến trên vai, còn phải không ngừng dời tới dời lui.
Cứ giằng co như vậy, rõ ràng bọn họ hao phí sức lực nhiều hơn, chỉ sợ lúc mệt đứt hơi cũng là lúc Hắc Thủy thừa dịp xâm nhập.
"Tiểu Hắc, ngươi có thể ngửi được mùi của Hắc Thủy hay không?”
Tiểu Hắc ngửi ngửi, thậm chí còn lè lưỡi ra tợp thử một hớp nước, nó lắc đầu, “Không mùi không vị, nó là trời sinh ra để đi trốn hay sao?”
Thật tức chết chó mà!
Hạ Tuy thử dùng thần chú giam cầm thông thường xem có thể chặn lại phạm vi di động của Hắc Thủy trong sông ngầm hay không, nhưng vẫn không dùng được.
Lúc này Hạ Tuy mới nhận ra, gặp phải kẻ địch không nói hai lời đã trực tiếp tấn công còn tốt gấp mấy lần so với thể loại không thèm tiếp xúc với mình.
Nếu Hạ Dạ còn tỉnh, có thể dùng nó luyện hóa ra sợi khí căn nguyên để tạo ra Truy tung phù.
Hạ Tuy lại nghĩ ra một cách, lấy máu của mình phong tỏa sông ngầm, bây giờ tu vi của Hạ Tuy đã khôi phục, trong người còn mang theo ánh sáng công đức, phàm là tà ma quỷ quái gì cũng không dám dính vào.
Nhưng Hắc Sơn quá lớn, sông ngầm quá nhiều, nếu Hạ Tuy tìm Hắc Thủy mà dùng cách này, nếu đến cuối cùng