Lại nói sau khi Hạ Tuy đi ước chừng hơn ba giờ, những người dân thôn Dạ Nha đang ngủ đột nhiên bị động đất làm giật mình tỉnh dậy.
Hắc Sơn xảy ra động đất, mười mấy năm nay việc này cũng không có gì quá lạ lẫm, nhưng tình hình tối nay lại không tầm thường, bởi vì trước đó Hắc Sơn đã xảy ra chấn động ít nhất hơn mười lần rồi.
Lão trưởng thôn vội vàng gọi mọi người chạy khỏi nhà, nhưng tình hình càng xấu hơn bởi vì bên ngoài đang đổ mửa to.
Các thôn dân mặc áo mưa che dù sắc mặt hoảng sợ không biết nên làm gì bây giờ.
Trong nhà mọi người cũng không có lều trại chi cả, chẳng lẽ cứ phải đứng trong mưa chờ động đất chấm dứt?
Hạ Đông và Tiểu Uông cũng tỉnh đậy, mặc áo mưa của trưởng thôn, đứng bên ngoài dầm mưa cùng mọi người.
"Bên phía trưởng phòng không biết xảy ra chuyện gì, có phải bởi vì trưởng phòng đang đánh nhau với Sơn yêu nên mới động đất hay không?"
Hạ Đông thở dài, vừa lui về sau đạp phải mấy cái bệ đá bên cạnh nên đặt mông ngồi xổm xuống luôn.
Vừa rồi hai người bị vợ của trưởng thôn đánh thức, chờ khi vợ của trưởng thôn mặc áo mưa chạy ra khỏi nhà, hạc giấy liền bay từ tủ đầu giường đến trước mặt Hạ Đông và Tiểu Uông.
Thứ này bọn họ đã quá quen, có thể thấy Trưởng phòng tạm thời có việc ra ngoài nên để lại lời nhắn cho bọn họ.
Hạ Đông đưa tay gõ gõ miệng của hạc giấy, hạc giấy liền phát ra giọng nói của Hạ Tuy, nói là phát hiện chỗ gốc cây Tổ thụ có vấn đề, Hạ Dạ mất tích, hắn mang theo Tiểu Hắc xuống đó trước.
Hạ Đông và Tiểu Uông biết hai người bọn họ cũng không giúp được gifm cho nên sau khi biết hướng đi của Hạ Tuy thì hai người liền tạm thời cứ ở lại chỗ này trước.
Tiểu Uông đứng bên cạnh bệ đá, quay đầu nhìn lão trưởng thôn đang triệu tập mọi người mặc thêm quần áo giữ ấm, chuẩn bị cùng đến chỗ cây Tổ thụ.
Các thế hệ người dân thôn Dạ Nha đều cho rằng cây Tổ thụ là thần bảo vệ của bọn họ, mặc kệ xảy ra nguy hiểm gì, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến là tìm cây Tổ thụ để được che chở.
"Chúng ta cũng phải đi à?"
Hạ Đông cào hai má, mưa lớn như vậy, phía dưới cây to không biết có bao nhiêu con muỗi trốn ở đó, hơn nữa trưởng phòng còn nói chỗ cây Tổ thụ có vấn đề, ai biết cái cây đó cũng có vấn đề hay không?
Nếu mà có vấn đề, tình huống bây giờ của bọn họ không phải là dẫn đoàn đến nộp mạng hay sao?
Tiểu Uông vẫn luôn trầm mặc, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên vươn tay hứng nước mưa, cuối cùng thậm chí còn ngửa mặt để nước mưa nhỏ xuống mặt mình.
"Mưa này có vấn đề! Cậu mau dùng mắt của mình nhìn xem!"
Tiểu Uông tuy rằng không có âm nhãn, nhưng hắn có tâm tư tỉ mỉ và tính cách cẩn thận, gặp phải chuyện gì cũng đều dùng thái độ hoài nghi để quan sát, nước mưa này không trong suốt, có chút màu đen, sau khi tiếp xúc trực tiếp với cơ thể còn có cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.
Hạ Đông bị Tiểu Uông đột nhiên la lớn như vậy, trong lòng cũng bắt đầu giật thót, vội vàng ngưng thần tụ mắt, nhìn theo những thôn dân đang quơ quơ đèn pin trong màn mưa cách đó không xa.
Vừa nhìn như vậy, Hạ Đông sợ tới mức ngã từ bệ đá xuống nước bùn, “Toàn là con mẹ nó hắc khí! Chạy mau!”
Hạ Đông và Tiểu Uông lúc này mới khẩn trưởng kéo áo mưa nhanh chân chạy về phía trưởng thôn, “Ông trưởng thôn ở, mưa có vấn đề, mọi người nhanh chóng chạy về nhà trốn đi! Mưa này không thể chạm vào được!”
Xôn xao ——
Hơn năm mươi thôn dân náo loạn thành một đoàn, đèn pin chiếu sáng đến trên mặt mỗi người đều là sự kinh hoảng.
Không có ai nghi ngờ lời Hạ Đông và Tiểu Uông nói, bởi vì tư tưởng chủ yếu của thôn Dạ Nha vẫn còn khá mê tín
Vừa rồi trưởng thôn cũng đã có nói với bọn họ, vị Hạ trưởng phòng vừa tới hôm qua chính là người có bản lĩnh lớn, bọn họ tận mắt nhìn thấy khí sắc của trưởng thôn hôm nay rất tốt, giống như một đêm mà trẻ ra mấy tuổi vậy.
"Bây giờ chúng ta trở vào trong nhà sao?"
Trước giờ trưởng thôn chưa từng gặp qua chuyện này, mới do dự nói một câu như vậy, vừa dứt lời thì đột nhiên Hắc Sơn lại chấn động kịch liệt, cảm giác thật sự giống như cả đất trời đều chao đảo, cả một đám người đều bị nghiêng ngả đứng không vững.
Còn không chờ bọn họ hồi hồn lại, chỉ nghe ầm ầm từng tiếng, mấy căn nhà gần đó đã trực tiếp sụp xuống.
Tình huống như vậy đương nhiên không thể vào trong nhà tránh mưa.
Đang lúc mọi người đang tuyệt vọng nhìn nhau, dưới đất truyền đến một giọng nói ồm ồm, “Ừm, các người, đến chỗ Tổ thụ đi, nhanh lên.”
Cái này đừng nói các thôn dân, đến Hạ Đông và Tiểu Uông nghe thấy cũng sửng sốt.
Vẫn là đám người lão trưởng thôn hồi phục tinh thần lại trước tiên, mọi người vui quá mà khóc, nhanh chóng dìu đỡ lẫn nhau cất bước về phía cửa thôn, “Đây nhất định là Tổ thụ hiển linh! Mọi người nhanh chóng đi thôi!”
Hắc Sơn nghe thấy vậy cũng không khó chịu, dù sao trên núi này tất cả đều là nó, các thôn dân cảm tạ Tổ thụ cũng là cảm tạ nó, có thể bảo vệ được mọi thứ đặc biệt là những động vật nó thích thì nó thật sự rất vui vẻ.
Đám người lão trưởng thôn lặn lội trong màn mưa và đường đất sình lầy khó khăn đi đến được chỗ cây Tổ thụ, một đám người đến trốn dưới tán cây, chỉ nghe tiếng cây lá rì rào rung động, sau đó có một tầng ánh sáng màu trắng lóe lên, xem phạm vi tán cây bạch quả là đường ranh giới, phía dưới này không hề có mưa!
Trong đám người của trưởng thôn, người trẻ nhất cũng đã hơn năm mươi tuổi, cả đám người ông già bà cả không để ý mặt đất sình lầy quỳ trên mặt đất lòng tràn đầy thành kính dập đầu với Tổ thụ.
Hạ Đông và Tiểu Uông hai mặt nhìn nhau, tiện đà lại nghĩ tới vài thôn khác ở Hắc Sơn.
"Cũng không biết ở cửa thôn của những thôn đó cũng có một gốc cây Tổ thụ có thể bảo vệ bọn họ hay không.”
Hạ Đông ngửa đầu nhìn cây bạch quả cao cao nhẹ giọng cảm thán, Tiểu Uông lại đưa tay vỗ vỗ bả vai Hạ Đông.
Hạ Đông không rõ lí do nhìn lại, cũng phải mở to hai mắt nhìn, trước mắt đột nhiên có sáu nhóm người xuất hiện ở cửa thôn cách đó không xa.
Những người đó đương nhiên cũng bị tình huống trước mắt làm cho ngốc luôn, có điều giống như là nghe được có giọng nói thúc giục bọn họ, sáu nhóm người nhìn nhau, phát hiện mọi người đều ở đây, vì thế vùi đầu dìu đỡ lẫn nhau chen vào trong phạm vi bảo vệ của Tổ thụ.
Lão trưởng thôn nhìn thấy bọn họ đến cũng rất là vui mừng.
Những người có quan hệ thông gia với nhau lúc này càng vui vẻ chào hỏi lẫn nhau, trên mặt ai nấy đều là vẻ may mắn sống sót sau tai nạn.
"Thôn Hoài Tử của các người không phải ở bên kia Hắc Sơn hay sao? Tại sao nhanh như vậy đã đến được đây rồi?"
"Chúng tôi cũng không biết nữa, vốn là động đất mọi người đều chạy đi, kết quả lại có giọng nói báo cho chúng tôi biết mưa này không thể chạm vào càng không thể uống được, còn đưa chúng tôi tới Tổ thụ ở thôn Dạ Nha của mọi người nữa."
"Đúng vậy, sau đó trước mắt chúng tôi lóe lên một cái rồi lại đột nhiên xuất hiện bên kia, rất thần kỳ! Chắc chắn là Sơn thần đã giúp chúng tôi!"
Sơn thần?
Lời này vừa nói ra, có vài người lâm vào trầm tư, tuy rằng tổ tiên của bọn họ từng kể lại chuyện này, nói rằng ở Hắc Sơn có Sơn thần, Sơn thần lương thiện lại còn nhiệt tình, rất thích bảo vệ mọi người.
Nhưng truyền từ đời này sang đời khác, Hắc Sơn lại trói buộc bọn họ phải sinh ra rồi chết đi ở đây, dần dần, mọi người tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn mang hận, cảm thấy Hắc Sơn căn bản không có Sơn thần, mà là Sơn quỷ hại người.
Người trong thôn Dạ Nha không nói ra, lúc đầu họ còn tưởng rằng là Tổ thụ bảo vệ bọn họ, bây giờ có thể thấy, từ đầu tới cuối đều là Sơn thần.
Nếu nó phải bảo vệ bọn họ, vì sao lại còn hại bọn họ đây?
"Đúng rồi, nếu nói nước mưa kia không thể chạm vào cũng không được uống, nhưng mà vừa rồi chúng ta đều chạm phải, dính vào môi cũng không biết có uống vào bụng chưa, vậy phải làm sao bây giờ?”
Có một người trẻ tuổi ở thôn khác đột nhiên nhớ tới chuyện này, nhất thời cả kinh.
Đám người vừa rồi còn im lặng lúc này lại bắt đầu nhốn nháo
Tuy rằng cuộc sống khó khăn, nhưng không có ai lại muốn chết, không nói đến ở sáu thôn khác đều có đầy đủ già trẻ lớn bé, cũng không thiếu các bà mẹ trẻ đang ôm con trong lòng, đến cả đám ông già bà lão ở thôn Dạ Nha cũng còn muốn sống thêm vài năm, cũng có thể đổi được vài năm để con cháu mình sống bên ngoài sinh hoạt được tự do.
Nếu Sơn thần đã nói không thể đụng vào cũng không thể uống, chắc chắn là vấn đề rất nghiêm trọng.
Không bằng cầu xin Tổ thụ?
Có người trong lòng nảy sinh ý tưởng này, không đợi nói ra, đột nhiên từ các chạc cây trên đỉnh đầu ào ào vang lên, sau đó một đám quả cây bạch quả rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt mỗi người.
Mà trong quá trình rơi xuống, vỏ ngoài nhăn nheo của quả bạch quả cũng tự động bóc ra rồi biến mất.
Trước mặt Hạ Đông và Tiểu Uông cũng có một hạt bạch quả bên