Thời gian tầm trong phổi Hạ Tuy hết không khí rồi phải uống thêm hai ngụm nước, Tiểu Hắc mới nâng được Hạ Tuy nổi lên mặt nước, có thể thấy được vừa rồi Hạ Tuy bị Hắc Thủy kéo xuống rất sâu.
Cảm nhận được không khí trong lành, hai mắt Hạ Tuy vẫn không mở ra được, nhưng vẫn tích cực há mồm thở dốc.
Thân hình Tiểu Hắc thật sự rất nhỏ, nó không dám nâng Hạ Tuy lên quá nhanh, sợ sức ép của nước sẽ làm tổn thương nội tạng bên trong.
Lúc này đã nổi lên mặt nước, Tiểu Hắc từ dưới người Hạ Tuy chui ra, sau đó hoạt động cả bốn chân dùng miệng cắn dây thắt lưng của Hạ Tuy lôi vào trong bờ.
Hạ Tuy cảm nhận được chân có thể chạm đất, lúc này mới bảo Tiểu Hắc buông ra, bản than dùng Thanh Tuyền kiếm làm gậy chống tự mình đứng lên, từ từ nhắm hai mắt lần mò bước ra khỏi nước, lúc này mới mệt mỏi ngồi luôn xuống mặt đất.
Vỏ của Thanh Tuyền kiếm vẫn còn giắt ở thắt lưng, nửa thân trên để trần cảm nhận được gió nhẹ và ánh mặt trời, có chút lạnh, đây là bởi vì khí hộ thể trên người Hạ Tuy mười phần bây giờ chỉ còn lại một hai phần.
Hạ Tuy cũng không có tâm trạng nghĩ chuyện khác, chỉ quay đầu gọi “Tiểu Hắc”, “Trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
Bất kể là đột nhiên hắn bị Hắc Thủy kéo đi hay là vừa rồi thoát khỏi vòng vây ra ngoài mà bị ánh sáng cực mạnh làm lóa mắt.
Lúc ấy không nghĩ tới, nhưng bây giờ hít thở khí trời đại não có dưỡng khí đã hoạt động linh hoạt trở lại, Hạ Tuy có thể nghĩ đến nhiều việc hơn.
Cho dù hắn đột nhiên phá vỡ cơ thể của Hắc Thủy lao ra đúng vào lúc mặt trời chói chang giữa ban trưa, nhưng ánh nắng rõ ràng sẽ không thể tạo ra tổn thương gì cho hắn, bởi vì Hạ Tuy tu hành vốn là hấp thu hồng hoang chi khí đã tồn tại hàng tỉ vạn năm của thần Kim Ô cơ mà.
Trong máu thịt thậm chí cả thần hồn của Hạ Tuy đều có khí cực dương của Kim Ô, làm sao có thể bị ánh sáng mặt trời làm bị thương đôi mắt được, hơn nữa đến giờ còn chưa thể mở mắt ra và còn đau đớn khó chịu vô cùng.
Tiểu Hắc nằm bẹp dang rộng bốn chân trên mặt đất thở hổn hển, lúc này mới xem như có chút sức lực tru lên một tiếng rồi bổ nhào vào trên người Hạ Tuy, đáng tiếc bởi vì trên người Hạ Tuy chỉ mặt một chiếc quần đùi ướt sũng dính chặt vao người, Tiểu Hắc lúc đang nhào tới đã bị Hạ Tuy dùng âm nhãn nhìn thấy, sau đó túm lấy da cổ phía sau của nó xách lên.
"Huhu, chủ nhân, có phải ngươi ghét bỏ Tiểu Hắc rồi không? Ta đã rất cố gắng đuổi theo Hắc Thủy, sau này ta nhất định sẽ không rời xa chủ nhân nửa bước!"
Tiểu Hắc khóc lóc van vỉ, quá là đáng thương.
Hạ Tuy thở dài, "Ngươi là bé gái, làm sao có thể bổ nhào lại đây vào lúc này? Mau nhắm mắt lại.
"
Tuy rằng không cùng giống loài, nhưng đều là sinh mệnh có thần trí, vẫn nên chú ý đến quy củ nam nữ thụ thụ bất thân này.
Tiểu Hắc tức giận đến duỗi chân, "Người ta là con trai mà, làm sao mà là con gái được, không tin ta cho ngươi xem đinh đinh của ta.
"
Hạ Tuy lạnh nhạt “À” một tiếng, tiện tay ném chú cún con này xuống đất, Tiểu Hắc lại lăn lộn rên rỉ giả khóc, nói Hạ Tuy không yêu nó, “Ngươi đã là bé trai, vậy thì nên có bộ dáng của con trai, bé gái yếu ớt một chút cũng không có gì, nhưng con trai mà yếu ớt thì âm dương mất cân bằng, cứ mãi như vậy bất luận là về sinh lí hay là tâm lí đều không tốt.
”
Tiểu Hắc thật muốn khinh bỉ, các anh trai trên TV đều rất xinh đẹp mà, thời đại này mà còn phân biệt cái gì là vẻ đẹp của nam và nữ nữa.
Hạ Tuy không có tâm trạng so đo Tiểu Hắc đột nhiên biết giới tính của mình là xảy ra chuyện gì, ngược lại hỏi Sổ sinh tử đang ở đâu.
Nói chuyện với con hàng Tiểu Hắc dung lượng não có hạn này, lúc bình thường còn được, nhưng một khi muốn nói chuyện nghiêm túc thì có chút mệt mỏi.
Khối không khí thuộc loại Tiểu Hắc chạy vào trong nước một đoạn, chờ đến khi nước ngập đến độ sâu cỡ một cái chân của nó, Tiểu Hắc dùng miệng và mũi vọc vào nước tìm tòi, ục ục ục một trận bọt nước, sau một lát có một quyển sách nổi lên, “Tiểu Hắc, Trưởng phòng sao rồi?”
Tiểu Hắc lắc đầu vẫy nước, “Cũng ổn, nhưng chủ nhân lao ra từ mắt của Hắc Thủy, đôi mắt chắc đã bị thương rồi, ông nhanh đến xem giúp chủ nhân đi.
”
Sổ sinh tử do dự một chút, cuối cùng vẫn cởi bỏ vòng bọt khí bao quanh người mình, bay tới trước mặt Hạ Tuy bay vài vòng.
"Yên tâm đi, chỉ là bị bạch thủy trong con mắt của Hắc Thủy kích thích, bạch thủy chính là tinh hoa trong cơ thể Hắc Thủy, thuộc tính cực âm, dính vào người thường đừng nói là chỉ ảnh hưởng đến mắt, cho dù bị dính vào chút xíu thôi cũng có thể mất mạng trong nháy mắt.
Bởi vì máu thịt của Hạ trưởng phòng có khí cực dương, thần hồn lại có công đức mà vạn tà phải né tránh, cho nên chỉ là tạm thời không nhìn thấy, từ từ tu hành bổ sung lại dương khí trong cơ thể là sẽ dần hồi phục.
"
Hạ Tuy thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Sổ sinh tử.
Tiểu Hắc ở bên cạnh lại nhảy lên hỏi Sổ sinh tử, “Khoang đã, “từ từ” chính là bao lâu?”
"Khụ, cái này, dựa theo tu vi của Hạ trưởng phòng, nhanh nhất cũng phải một năm”
Một năm?
Oa, Tiểu Hắc tức giận đến muốn xé nát quyển sách rách nay, nếu không phải vừa rồi nó tinh ý hỏi thời gian cụ thể, chẳng phải sẽ đơi rất lâu hay sao, hơn nữa cái này còn là “nhanh nhất”, vậy mà lại nói thoải mái cứ như là “nhiều nhất” vậy.
Ngược lại Hạ Tuy không phải là không thể chấp nhận, cho dù mắt không nhìn thấy, hắn cũng có thể dùng âm nhãn lấy khí xem vật, tuy rằng nhìn cái gì cũng chỉ là một đám khí, trên người Tiểu Hắc màu trắng, trên người Sổ sinh tử thì màu vàng nhạt như đường Hoàng tuyền, nước là màu xanh, cây cối núi rừng chung quanh cũng là màu xanh pha lẫn màu đen.
Sổ sinh tử bị Tiểu Hắc cắn xé, cũng lười để ý đến thằng nhóc thật sự coi mình là chó, cứ bay bay trên không như tàu cao tốc không có chút quy luật nào, vừa nói với Hạ Tuy tình hình lúc đó.
Thì ra Hạ Tuy đột nhiên bị Hắc Thủy tập kích, Tiểu Hắc và Sổ sinh tử giật mình, không nghĩ tới công phu ẩm nấp của vật kia lợi hại như vậy, đến gần ba người bọn họ như vậy mà không ai phát hiện ra.
Chớp mắt Hạ Tuy đã biến mất dưới sông ngầm, Sổ sinh tử và Tiểu Hắc lúc này xuống nước đuổi theo, nhưng không mùi không màu cũng không có khí, vậy thì đuổi theo làm sao? Đuổi theo đến đâu?
Vừa khéo lúc này Bút thần nhảy từ trong nước ra, tỏ ý là mình có thể tìm được.
Thì ra Bút thần đã để lại dấu vết đặc biệt của mình trong nước, chỉ cần Hắc Thủy từng xuất hiện, Thần bút có thể căn cứ vào đồ vật mình lưu lại mà thuận theo đó tìm được Hắc Thủy.
Đáng tiếc bởi vì Hắc Sơn phải bảo vệ thôn dân trên núi, nên sức lực có thể dùng để chặn dòng sông ngầm cũng yếu đi, trước sau chỉ có thể giữ hơn một giờ đã vô cùng xấu hổ báo cho bọn Tiểu Hắc rằng sông ngầm sắp chảy trở lại.
Kể từ đó bọn Tiểu Hắc một đường đuổi theo Hắc Thủy đến chỗ đáy sông Hắc Thủy lại có một sâu hơn, lúc này mới phát hiện sông Hắc Thủy thoạt nhìn không sâu lắm vậy mà còn có một cái hố sâu.
Bọn Tiểu Hắc giao đấu với Hắc Thủy, đáng tiếc bản thân vật kia rất am hiểu tập kích trong nước, công phu ẩn nấp cũng vô cùng lợi hại, Tiểu Hắc và Sổ sinh tử cũng chịu đủ mệt mỏi, cuối cùng rơi vào trạng thái giằng co, Tiểu Hắc và Sổ sinh tử không bắt được Hắc Thủy, Hắc Thủy cũng không làm tổn thương được chúng nó.
"Ngươi từ đỉnh đầu lao vào trong mắt của Hắc Thủy, còn Bút thần cũng tìm cơ hội chui vào tử huyệt của Hắc Thủy, lúc này chắc là sẽ nắm chắc được Hắc Thủy thôi.
"
Sổ sinh tử vừa dứt lời không lâu, trước nước đã nổi lên một tầng bọt nước, một cây bút lông đâm một đoàn nước đen thuận theo bọt nước trôi lại đây.
Bút thần vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ trôi đến mang đoàn nước đen kia tới trước mặt Sổ sinh tử và Hạ Tuy, ý nói Hắc Thủy đã bị bắt rồi.
Đoàn nước đen kia chỉ to cỡ bàn tay, Hạ Tuy dùng âm nhãn nhìn chỉ thấy một đồ vật tối đen như mực.
Trên trán vật kia có một chỗ màu trắng, hẳn chính là con mắt đã bị hắn phá hủy.
Hắc Thủy còn sót lại chút thần trí, lúc này bị bắt rời khỏi mặt nước, nhất thời lạnh run, thoạt nhìn rất đáng thương.
Sau đó ở đây một người một sách một chó nhưng lại không có ai thương hại nó, hơn một ngàn năm trước tới nay, Hắc Thủy này có thể đã hại không ít người, Hắc Sơn này đều đã trở thành căn cứ địa để nó hại người.
Còn Bút thần thì sao? Bút thần lén lút kèm lại cảm giác no căn muốn ợ to, giả vờ bản thân mình không làm gì cả, còn vì sao Hắc Thủy bị nó đâm lại lạnh run?
Còn không phải Hắc Thủy gian trá giảo hoạt muốn giả vờ đáng thương tìm cơ hội trốn hay sao.
Hạ Tuy hỏi Sổ sinh tử xem loại tồn tại này nên xử trí thế nào, Sổ sinh tử lại lật sách xoạt xoạt, cuối cùng dừng lại ở một trang, “Tàn dư của Vĩnh Xuyên chi thủy tên là Hắc Thủy, 1232 năm trước, trong một đêm thương hại hơn hai trăm mạng người…”
Đó là một tờ giấy mệnh vừa mới hình thành, bên trên tất cả đều viết những tội nghiệt hơn một ngàn năm nay của Hắc Thủy.
Cuối cùng, Sổ sinh tử dùng giọng nói nghiêm túc niệm thần chú phá hủy thần trí của vật đã tồn tại ở cầu Nại Hà mấy ngàn năm phải chịu vạn quỷ dẫm đạp, vừa dứt lời, Hắc Thủy kêu lên “Chi” một tiếng.
Cùng lúc đó trên không trung vang lên một trận tiếng sấm, không có thiên lôi đánh xuống, thần trí của Hắc Thủy cũng đã bị tiếng sấm tiếng động chấn vỡ.
Một đám nước đen vốn dĩ còn lạnh run nháy mắt trở nên yên tĩnh, Sổ sinh tử cáo từ Hạ Tuy, “Bây giờ ta phải dẫn nó về chịu phạt, Hạ trưởng phòng ở lại nơi này có thể tự ra ngoài không?”
Bây giờ đã là buổi sáng ngày hôm sau, mưa suốt hơn nửa đêm cũng đã ngừng lại, Hạ Tuy nhìn nhìn chung quanh, xác định bản thân mình và Tiểu Hắc ở lại cũng được, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hắc, đồng thời truyền âm cho Tiểu Hắc, “Cẩn thận Bút thần.
”
Lúc trước sau khi nghe kể lại, Hạ Tuy cảm thấy có rất nhiều chi tiết quá là trùng hợp, tỷ như sau khi hắn bị Hắc Thủy bắt đi thì Bút thần lại vừa vặn có thể dựa vào dấu vết Hắc Thủy từng xuất hiện để đuổi theo, nói ví dụ như hắn vừa mới phá hủy một con mắt của Hắc Thủy, Bút thần liền tìm được một tử huyệt khác của Hắc Thủy.
Có lẽ Bút thần không có tâm tư hại người, nhưng cũng tuyệt đối không có tâm tư cứu người đâu.
Bút thần chỉ cho rằng mọi người đều không nhìn ra sự thay đổi của nó, nhưng lại không biết Hạ Tuy trực tiếp dùng âm nhãn, vả lại có thể bởi vì bị thương dương nhãn, bây giờ dùng âm nhãn nhìn vật lại càng rõ ràng hơn so với bình thường.
Bút thần trong mắt Hạ Tuy, trong bụng rõ ràng còn có khí của Hắc Thủy còn chưa kịp tiêu hóa hết, thoạt nhìn giống như một cây bút màu trắng bên trong ruột chứa đầy mực nước màu đen vậy.
Lỗ tai Tiểu Hắc giật giật, nhảy dựng lên trốn phía sau Sổ sinh tử, thừa dịp nó không chú ý đạp một cước liền dẫm Sổ sinh tử dưới chân.
Tiểu Hắc cười đắc ý, không chút lưu tình dùng miệng đi xé, hình ảnh này quả thực rất bình thường, có điều Bút thần vốn dĩ không hay biết Tiểu Hắc đã thừa dịp cắn Sổ sinh tử rồi dùng phương pháp giao tiếp đặc biệt để nói chuyện với nhau.
Sổ sinh tử một thân chật vật thở phì phò mang theo Hắc Thủy và Bút thần mở cửa Hoàng tuyền rời đi, Tiểu Hắc phe phẩy cái đuôi muốn được sờ đầu, “Ta đã nói với nó rồi, yên tâm đi, nếu cây bút nát đó dám làm chuyện xấu gì, chúng ta có thể trực tiếp hủy diệt thần trí của nó, để nó thành thành thật thật bị chúng ta dùng để viết chữ.
”
Có điều bởi vì vạn vật trên thế gian ngoại trừ loài người được Thiên đạo ưu ái cho mở thần trí, những loại tồn tại như nó muốn mở thần trí thật sự quá khó khắn, đặc biệt bản thân