Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

26: Thượng Hải


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai ngày nay Trần Gia Dư bay đi Thượng Hải.

Vừa hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông, trong quá trình tra nạp nhiên liệu, nhân viên phục vụ mặt đất phát hiện đầu nối van nạp nhiên liệu của tàu bay có trục trặc nhỏ, sau khi nối lại vẫn còn hiện tượng rò rỉ nhiên liệu.

Sự cố này sẽ khiến chuyến bay bị chậm tầm hai tiếng.
Lúc nhân viên phục vụ mặt đất báo tin tức này cho Trần Gia Dư, anh liên tưởng tới sự cố nhiên liệu tại sân bay Indonesia ba năm trước mà toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Cơ phó cùng chuyến của anh có lẽ còn thiếu kinh nghiệm, hoặc do lo lắng số giờ bay tháng này chưa đủ nên tính báo với hãng để xin phép xem có thể tiếp tục bay được không, khiến Trần Gia Dư giận dữ vô cùng.

Anh khi đó đã mắng thẳng: “Cậu muốn có thêm một chuyến bay giống 416 hả? Lên trời mới phát hiện ra vấn đề thì đã muộn rồi! Tôi dù sao cũng đã dùng hết hạn mức hai động cơ ngừng hoạt động trong đời này rồi, không có ý định thêm lần nữa đâu.”
Cơ phó bị anh mắng vậy thì không dám ho he gì nữa.

Về sau Trần Gia Dư trông bộ dạng cậu ta thì cũng áy náy, bèn gọi điện cho bộ phận bố trí lịch trực bên hãng để hỏi thăm thử.

Quản lý phụ trách bố trí lịch trực tên Vương Tường, có quan hệ khá thân thiết với Trần Gia Dư.

Anh ta báo vừa hay tối nay có tổ lái xuất phát từ Phổ Đông đang thiếu người, Trần Gia Dư bèn nói tốt mấy câu thay cơ phó, để hãng xếp cho cậu ta nhận nhiệm vụ thay chuyến đó, còn anh sẽ ở lại sân bay Phổ Đông chờ tàu bay khác được điều tới để tạm thời thực hiện chặng thứ hai.
Chuyến bay thoáng cái đã bị kéo dài thêm năm tiếng.

Trần Gia Dư và các thành viên khác trong phi hành đoàn cũng chỉ đành ở nguyên tại sân bay Phổ Đông để chờ đợi.

Anh nghĩ thầm, đợi thì dù sao cũng phải đợi, vừa hay nhắn tin hỏi Lư Yên xem cô có muốn đi ăn không.
Hôm đó đúng hôm Lư Yên không có ca trực.

Nhà cô ngay gần sân bay, bèn lái xe tới gặp Trần Gia Dư.

Hai tháng nay Trần Gia Dư có bay tới Thượng Hải hai lần nhưng lần nào cũng bay về luôn trên cùng một tàu bay, thời gian nghỉ ngơi giữa chặng rất ngắn.

Hơn nữa Trần Gia Dư gần như không qua đêm ở thành phố khác, lúc trước anh đăng ký bay chặng ngắn cũng là vì mục đích này.

Vậy nên, anh mãi vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống trò chuyện cùng Lư Yên đang sống tại Thượng Hải.
Lư Yên vừa ngồi vào chỗ đã nói với Trần Gia Dư: “Ông nhìn xem.

Chỉ có nhân vật hạng nhất như ông mới khiến tôi ngày nghỉ còn lái xe tới sân bay đấy.”
Trần Gia Dư bật cười, rót cho cô ly nước rồi bảo: “Chẳng phải vì cả tháng rồi không được gặp bà sao.

Chuyện với anh Lỗi thế nào rồi?”
Lư Yên đáp: “Trước mắt bọn tôi chưa sống chung, có điều cũng đang tìm nhà rồi.”
Cô kể qua mấy câu về tình hình dạo gần đây từ sau khi chuyển tới Thượng Hải rồi hỏi ngược lại Trần Gia Dư: “Còn ông, dạo này thế nào? Sân bay Đại Hưng sao rồi?”
Trần Gia Dư không trả lời câu lời câu đầu tiên mà nói: “Nghe bảo sau khi bà rời đi, trung tâm quản lý bay sân bay Đại Hưng bận như con mọn.”
Lư Yên khá bất ngờ, cười bảo: “Úi chao, thiếu gia Trần cũng biết đến cường độ công việc của kiểm soát viên cơ à.” Sau đó lại tò mò: “Sau khi tôi đi thì có một kiểm soát viên có thâm niên ở Cơ sở tiếp cận cũng nghỉ đẻ, nghe nói dạo gần đây lu bu lắm.

Cơ mà… ông sao lại biết?”
Trần Gia Dư hít sâu một hơi, cũng không muốn giấu cô: “À, thứ nhất là vì Trịnh Hiếu Húc với Tiểu Nhu quen nhau rồi, có thể nói là đang hẹn hò, hoặc là đang phát triển quan hệ nhỉ.


Hơn nữa, tôi cũng khá thân với Phương Hạo nên có nghe hai người họ nhắc qua.”
Lượng thông tin tương đối lớn, Lư Yên vội châm điếu thuốc cho bình tĩnh: “Xem ra tôi đi rồi mấy người sống rất tốt đấy chứ, tiêu thụ nội bộ hết luôn.”
Ý Lư Yên là Trịnh Hiểu Húc và Sở Di Nhu, vốn không hề nghĩ tới Trần Gia Dư và Phương Hạo.

Thế nhưng Trần Gia Dư nghe cô nói vậy thì lại lao thẳng vào họng súng: “Nhắc tới chuyện này, tôi ngược lại có điều muốn hỏi bà.

Vốn tính nhắn tin Wechat hỏi, nhưng rồi định gặp mặt bà mới nói.”
Lư Yên hút thuốc lá dành cho phái nữ, tưởng Trần Gia Dư định dò hỏi tin tức về Sở Di Nhu giúp người anh em Trịnh Hiểu Húc nên khẽ khịt mũi rồi gật đầu ra hiệu cho Trần Gia Dư nói tiếp.
Trần Gia Dư hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn hỏi thành lời: “Phương Hạo, còn độc thân chứ?”
Vừa rồi Lư Yến thật sự không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy chuyện Trịnh Hiểu Húc nhìn trúng Sở Di Nhu rất thú vị.

Cô nào có biết quan hệ hẹn hò của hai người đó tiến triển rất suôn sẻ, còn Trần Gia Dư và Phương Hạo mới là đang mâu thuẫn.
Kinh ngạc thì kinh ngạc vậy nhưng Lư Yên cũng mau chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút tất cả mọi chuyện thì cũng hiểu được phần nào: “Việc này ông hẳn là nên hỏi cậu ấy.”
Trần Gia Dư im lặng.

Hôm nay anh không dùng nhiều keo xịt tóc.

Có lẽ do chuyến bay bị trì hoãn quá lâu nên mái tóc hơi dài của anh rủ xuống trước trán, trông ngoan hiền hơn so với vẻ khéo léo, mạnh mẽ ngày thường.
Lư Yên đã quen anh quá lâu rồi, nhìn Trần Gia Dư im lặng, cô cũng biết bản thân đã đoán đúng tám, chín phần.

Cô bèn bổ sung: “Đừng lấy mấy lý do “hỏi thay một nữ tiếp viên khác” ra gạt tôi.

Nếu là giúp người khác thì ông hỏi thẳng Phương Hạo là được rồi.

Ông chạy tới tận đây để hỏi tôi, tìm tới tôi biết bao lần vì hết chuyện lớn tới chuyện nhỏ liên quan tới cậu ấy, tôi có thể coi như ông thích cậu ấy rồi?”
Trần Gia Dư nhíu mày, sửa lại một ý không đúng sự thật: “Lúc đầu hỏi bà, tôi thật sự không có gì, chỉ muốn tạo quan hệ mà thôi.”
Lư Yên “Ờ” một tiếng, sau đó bật cười, bảo: “Không ngờ đấy nhé Trần Gia Dư, mà tôi cũng nên sớm nghĩ tới.

Đáng tiếc, Phương Hạo chưa từng quen ai trong ngành cả.

Bao nhiêu năm nay, không thiếu người theo đuổi nhưng cậu ấy không chấp nhận một ai.”
Trần Gia Dư “Ồ” lên, cũng không có phản ứng quá lớn.

Trong chuyện này, anh luôn không thể hiện rõ cảm xúc, có lúc khiến người khác rất khó suy xét.
Lư Yên gẩy tàn thuốc, nhấp một ngụm rượu rồi cười với Trần Gia Dư: “Chuyện này ông thật sự nên hỏi thẳng cậu ấy.

Dù hỏi tôi được ra kết quả như nào thì cuối cùng ông cũng không thể tính toán với cậu ấy được.”
Người đối diện nghe thấy vậy cũng không phủ nhận, chỉ giải thích: “Chưa chắc cậu ấy đã muốn biết.”
Có lẽ cảm thấy lời này của Trần Gia Dư có chút khác thường, Lư Yên hơi nghiêng đầu, không nói tiếp.
Trần Gia Dư biết cô đang nghĩ gì, bèn chọn những ý chính để kể cho Lư Yên nghe về vụ việc đèn hạ cánh không bật cũng như xích mích sau đó giữa anh và Phương Hạo.

Tới cuối, Lư Yên không nghe tiếp nổi nữa, nói Trần Gia Dư: “Sao ông rắc rối thế? Muốn biết gì thì cứ hỏi cậu ấy là được rồi.”
Trần Gia Dư uống miếng nước cho nhuận họng rồi mới trả lời: “Mấy lời này không cách nào nói ra được.

Bọn tôi… có lẽ đã có một khởi đầu không được đúng cho lắm.”

Suy cho cùng, câu mỉa mai của Phương Hạo khiến Trần Gia Dư tổn thương vô cùng chung quy cũng là vì anh quá để ý tới cách nhìn nhận của cậu ấy, đến mức khi nghe được câu ấy anh cảm thấy như đã bị phủ nhận toàn bộ.

Vậy nên, cho dù sau đấy Phương Hạo đã ra sức xin lỗi một cách chân thành vì lời buột miệng của mình, Trần Gia Dư vẫn không sao gỡ được nút thắt lòng này.
Lư Yên nghe anh nói tới ngớ người.

Cô thử đứng từ góc độ của Trần Gia Dư, suy nghĩ theo logic của anh nhưng đến cuối vẫn không thể đồng tình: “Vậy nên ông bơ người ta luôn? Rốt cuộc ông định thế nào?”
Trần Gia Dư trải lòng với cô: “Thì định sẽ nói rõ mọi chuyện, nhưng mà tính qua tính lại thì cảm thấy cơ hội thắng không lớn lắm.”
Lư Yên khẽ cười.

Cô đã hiểu vì sao Trần Gia Dư lại bất thường như vậy.

Từ khi quen với Trần Gia Dư hồi còn là sinh viên, Lư Yên đã biết anh là mẫu người chủ động tấn công, cũng chưa bao giờ ngần ngại tiêu tốn thời gian, tiền bạc lẫn sức lực vì chuyện tình cảm.

Vậy nên thái độ đặt bản thân nằm ngoài câu chuyện, rõ ràng đã rõ về tình cảm của mình nhưng vẫn bàng quan này thật sự không giống anh.
Cô hơi ngừng lại một chốc rồi bảo: “Với tôi, trong tình yêu không có thắng, thua.

Trước đây ông luôn thích là người thắng cuộc.

Ông đã thắng Lương Diệc Nam, cậu ta vốn không coi trọng ông nhưng cuối cùng ông vẫn theo đuổi được.

Ngay cả với Nghiêm Vũ, ông cũng đã thắng.

Thế nhưng ông đâu thể cứ thắng hoài thắng mãi, hay cứ giữ mãi quan niệm ấy được.”
Lương Diệc Nam là bạn trai cũ thời sinh viên của Trần Gia Dư.

Sau khi tốt nghiệp hai người họ đã chia tay, về sau Lương Diệc Nam đầu quân cho hãng hàng không nước ngoài.
Vì đó vốn là chuyện từ thời xa xưa nên mấy năm gần đây hầu như không còn ai nhắc tới cái tên này với Trần Gia Dư nữa.

Lư Yên chưa từng bao giờ phân tích thẳng thừng như vậy với Trần Gia Dư, vẫn luôn giữ trong lòng.

Thế nhưng thấy anh bế tắc, cô trước giờ luôn thành thực với bạn bè nên quyết nói hết tất cả, không che giấu điều gì: “Phương Hạo là

người rất nguyên tắc nhưng nguyên tắc của mỗi người đều có giới hạn.

Tôi không rõ giới hạn của cậu ấy là ở mức nào.”
Lư Yến vốn định bảo “xem thử xem cậu ấy thích ông tới mức nào”, thế nhưng cô chưa từng thấy hai người ở cạnh nhau nên cũng không tiện đưa ra kết luận, bèn dừng lại tại đó.
Trần Gia Dư ngẩn người mất mấy giây, không phủ nhận, chỉ nói với Lư Yên: “Bà là chuyên gia tình cảm mà, cũng có chuyện bà không đoán được sao?”
Lư Yên đúng thật là quân sư trong nhóm bạn bè bọn họ, ai gặp khúc mắc tình cảm đều sẽ hẹn cô ra nói chuyện.

Trần Gia Dư thấy Lư Yên quen anh hơn chục năm, quen Phương Hạo ba năm, dự đoán thử xem hai người bọn họ có khả năng hay không không phải dễ như bỡn sao?
Thế nhưng Lư Yên vẫn kiên định: “Nếu có tình cảm thì cũng dựa vào trò chuyện mới ra tình cảm được.

Ông phải tự đi nói chuyện với cậu ấy đi.”
Trần Gia Dư gật gù, có vẻ đã nghe vào.


Một lúc sau, anh nhớ tới một chủ đề Lư Yên từng đề cập tới, bèn nói tiếp: “Lần trước bà có nhắc tới chuyện Nghiêm Vũ.” Lần ở Tụ Tương Duyên, bọn họ có đề cập tới vấn đề này nhưng khi ấy không nói tiếp.
Lư Yên gật đầu, nối tiếp chủ đề Trần Gia Dư nhắc tới: “Ông có gì muốn nói thì nói đi.

Hồi hai người mới chia tay, thật sự là… tin đồn gì cũng có.”
“Hả?” Trần Gia Dư thấy hứng thú, “Có tin đồn như nào, bà nói tôi nghe.”
“Tin đồn ấy hả.

Có người bảo cô ấy bắt cá hai tay, có người lại bảo cô ấy không muốn làm nữa, muốn từ chức nên hai người xảy ra xích mích.

Tin đồn tôi được nghe nhiều nhất chắc là cô ấy muốn kết hôn mà ông lại không muốn.”
Tin đồn đều từ miệng mà ra.

Trần Gia Dư và Nghiêm Vũ tuy không phô trương chuyện tình cảm nhưng mọi người trong ngành về cơ bản đều biết hai người họ từng là một đôi.

Tự Trần Gia Dư rõ anh chưa từng nói với ai về ngọn nguồn lý do chia tay.

Vậy nên anh biết, những tin đồn kia chắc chắn đều là giả hoặc do Nghiêm Vũ nói ra.
“Ừm, cái cuối là gần với thực tế nhất, nhưng cũng không đúng hoàn toàn.” Trần Gia Dư nói.
Lư Yên hơi nhổm người ra trước: “Là sao?”
Trần Gia Dư thẳng thắn: “Đúng là cô ấy từng hỏi tôi có muốn kết hôn hay không, tôi trả lời là tạm thời chưa nghĩ tới chuyện ấy.

Thế nhưng không phải vì cô ấy đề nghị kết hôn nên mới chia tay.”
Trần Gia Dư chậm rãi nhớ lại chuyện của gần ba năm về trước.

Khi ấy, mối quan hệ giữa anh và Nghiêm Vũ đã không còn êm đẹp, thế nhưng Trần Gia Dư là người trọng tình xưa nghĩa cũ, anh cố gắng thuyết phục bản thân bỏ qua vấn đề tình cảm không còn gắn bó.

Hai người bọn họ thời điểm đó cũng rất bận rộn.

Một người là cơ trưởng, một người là tiếp viên hàng không, đều làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thời gian xa cách còn nhiều hơn thời gian bên nhau.

Vậy nên, nếu muốn bịt mắt và đeo mặt nạ để sống tiếp thì thật sự dễ dàng hơn rất nhiều so với phanh phui sự thật và thành thật với nhau.
Cuộc sống bình bình theo thói quen ấy cứ tiếp tục cho mãi đến ngày anh bay từ Jakarta đến Thượng Hải và rồi hạ cánh khẩn cấp tại sân bay Hồng Kông.

Với tư cách là cơ trưởng cũng như lái chính, anh đã dồn hết tâm trí vào việc cố gắng đảm bảo sự an toàn cho chuyến bay.

Anh thậm chí còn không hề nghĩ tới chuyện mình đã để lại di chúc hay chưa, nếu thật sự mất mạng trong sự cố này, chuyện hậu sự của anh sẽ xử lý ra sao, cha mẹ sẽ do ai chăm sóc.

Thế nhưng anh nhớ, vào khoảnh khắc khi thân tàu bay khổng lồ, nặng trịch cuối cùng cũng dừng lăn tại cuối đường cất hạ cánh, anh đã nghĩ tới bố mẹ, nghĩ tới bạn bè.

Anh đã giành được quyền sống lại, bước ra khỏi buồng lái là anh sẽ lại được gặp bọn họ.

Thế nhưng, anh nhớ, mình không hề nghĩ tới Nghiêm Vũ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh không còn nghĩ tới cô nữa.
Sau vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, có một khoảng thời gian Trần Gia Dư luôn sống trong nỗi sợ hãi, bất an và hoài nghi về bản thân.

Khoảng thời gian ấy anh rất cần có người bầu bạn, giúp anh thêm vững lòng.

Mà vừa hay, Nghiêm Vũ ở bên cạnh anh nên khi ấy anh không hề nghĩ tới chuyện chia tay cô.

Bước ngoặt thật sự đến vào ba tháng sau đó, vào đêm 30 Tết.
Hôm ấy, sau khi hoàn thành chuyến bay muộn nhất, Trần Gia Dư lái xe về nhau.


Sau khi về tới nhà, anh không muốn lập tức lên tầng gặp Nghiêm Vũ mà ngược lại, anh ngồi nguyên trong xe mãi tới nửa đêm, nhìn bầu trời đêm, nghe tiếng pháo nổ, hưởng thụ sự bình yên và yên tĩnh trong chốc lát.

Vào giây phút ấy, anh chợt ý thức được anh thật ra có thể không lên tầng.

Anh có lựa chọn, anh có thể lựa chọn điều khác.

Không phải người khác, mà là… lựa chọn một cuộc sống khác.
Anh biết, Nghiêm Vũ cần một người nâng niu cô tựa ngọc ngà châu báu.

Nghiêm Vũ cho rằng Trần Gia Dư là người đó, mà đây cũng không hoàn toàn là ảo tưởng của một mình cô, vì lúc ban đầu bản thân Trần Gia Dư cũng nghĩ anh chính là người đó.

Thế nhưng, sau này, anh phát hiện ra mình không thể diễn vai này nữa.

Anh cũng biết mệt, cũng biết nản.

Thi thoảng, chỉ thi thoảng thôi, anh cũng muốn được người khác nâng niu, che chở.
Trần Gia Dư nhận ra, mình đã không còn yêu Nghiêm Vũ.
Vậy nên, về sau, khi Nghiêm Vũ một lần nữa nhắc tới chuyện kết hôn, Trần Gia Dư cuối cùng đã thẳng thắn đề nghị chia tay với cô.
Thật ra, lúc anh nói ra lời này, Nghiêm Vũ cũng không quá ngỡ ngàng.

Hai người có quan hệ thân mật, cũng đã sớm có dự cảm.

Thế nhưng, cho tới bây giờ Nghiêm Vũ vẫn không sao hiểu nổi tại sao bọn họ đang tốt đẹp thì Trần Gia Dư lại đột nhiên hết yêu.

Trần Gia Dư không nhẫn tâm nói rõ ràng hết tất cả, vì không muốn có cảnh quan hệ chấm dứt rồi còn chê trách những thiếu sót của đối phương.
Cho tới hiện tại, Trần Gia Dư đoán Nghiêm Vũ có lẽ vẫn cảm thấy hai người họ chia tay là vì sau vụ việc Hồng Kông, cô đã không cho anh đủ sự ủng hộ và an ủi.

Thế nên, sau khi hai người chia tay, Nghiêm Vũ nhiều lần tới tìm anh, vì cô biết Trần Gia Dư vẫn luôn độc thân nên có lẽ cô nghĩ anh còn nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, bọn họ còn có thể quay lại với nhau.
Lư Yên nghe Trần Gia Dư kể tới đây thì đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao mấy năm nay ông vẫn luôn độc thân vậy.

Thật ra, ông đã sớm bước ra khỏi chuyện với Nghiêm Vũ rồi mà.”
“Ừm, chuyện với cô ấy thì tôi đã thông suốt từ lâu rồi.

Về sau… thì chưa gặp được ai thích hợp.

Trong nhà cũng có nhiều chuyện.” Trần Gia Dư cũng không có câu trả lời ngay lập tức, vì anh thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Lúc nhận được điện thoại của bên kỹ thuật báo máy bay đã ready, Trần Gia Dư cảm thấy còn chưa trò chuyện đủ.

Những gì Lư Yên nói anh quả thực đều đã nghe vào, cả chuyện Phương Hạo không quen với người trong ngành, anh cũng đã nghe rõ.

Thế nhưng, Trần Gia Dư nghĩ, chuyện gì cũng phải thử mới biết được.

Nếu nói sự cố tại Hồng Kông đã dạy anh điều gì thì không phải là một kỹ năng, năng lực hay kinh nghiệm bay nào mà chính là thứ sức mạnh không tin vào quỷ thần, không tin vào số mệnh.
Anh là người đi ngược chiều cơn gió số mệnh.

Anh chỉ cần một cơ hội.
Note: Happy Halloween ~ Nè là hình chibi mừng Halloween của Gia Dư và Phương Hạo nè ~



Cre art: weibo maviepourVOUSaimer.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện