Sau khi xuống khỏi xe của Trần Gia Dư, Phương Hạo bước thật nhanh vào trong tòa nhà.
Anh cảm thấy tim mình đập thình thịch, đến hô hấp cũng có chút dồn dập.
Anh đưa tay lên nhìn, nắm chặt rồi lại thả ra, trên tay còn vương cảm giác khi chạm vào cánh tay Trần Gia Dư lúc nãy.
Trần Gia Dư mặc áo sơ mi đồng phục ngắn tay nên cảm giác tiếp xúc rất chân thực.
Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Phương Hạo tự hào mình là người rất có định lực, cảm xúc khó bị quấy nhiễu, vậy nên lúc này đây ngay cả bản thân anh cũng thấy rối bời.
Nhẽ nào do lâu rồi không yêu đương hẳn hoi nên tim anh mới loạn nhịp vì những đụng chạm cơ thể quá đỗi bình thường, rõ ràng có thể xuất hiện giữa bạn bè như này sao?
Phương Hạo chưa từng ngẫm nghĩ kỹ càng về tất cả những chuyện đã xảy ra giữa anh và Trần Gia Dư.
Trước đây anh luôn tự nhủ là không có chuyện đó, không có khả năng; sau này, trận chiến tranh lạnh vì vụ việc đèn hạ cánh khiến Phương Hạo càng không dám nghĩ tới.
Mà, nếu lùi lại một bước để nhìn nhận, Trần Gia Dư là người trong ngành, Phương Hạo cũng không nên nghĩ tới.
Dù cho đối phương có ý gì đi nữa thì anh cũng không nên phá vỡ nguyên tắc.
Nghĩ tới đây, Phương Hạo bình tĩnh hơn một chút.
Nếu kết cục đã định sẵn là không thể thì quá trình có như nào cũng chẳng thành vấn đề.
Vốn Phương Hạo định về tới nhà sẽ tâm sự cùng Phương Thịnh Kiệt mấy câu, thế nhưng vào nhà rồi anh mới nhớ ra, hôm qua Phương Thịnh Kiệt đã về nhà mẹ bọn họ trong thành phố.
Cậu về cũng không được mấy bữa, ở nhà anh qua hai cuối tuần, Phiền Nhã Lan đã bắt đầu gọi điện tới đòi người.
Xem ra anh sốt tới lú lẫn rồi.
Phương Hạo bỏ túi xuống rồi lấy thuốc hạ sốt từ trong ngăn tủ ra.
Sau khi uống quả nửa chai nước, anh lên giường nằm thẳng cẳng.
Cách thức để giải quyết rất nhiều vấn đề của Phương Hạo rất đỗi đơn giản, đó là trước tiên đánh một giấc, sáng mai dậy tính tiếp.
Phương Hạo ngủ một mạch tới khi mặt trời đã lên cao.
Khi tỉnh dậy, anh không còn sốt như trước nữa, đo thử thì thấy nhiệt độ cũng đã giảm nhiều, có thể coi như đã hồi phục được phân nửa, trong lòng cũng bớt được một gánh nặng.
Lịch trực mấy ngày sau rất nặng, còn cần tham gia vài cuộc họp hành chính, nếu anh gục ngã vì ốm bệnh thì các đồng nghiệp khác sẽ phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.
Chiều hôm đó, Phương Hạo nhận được tin nhắn Wechat của Trần Gia Dư.
Đối phương không hề hay biết những trăn trở trong lòng anh tối qua, cũng không cho anh thời gian và không gian để tiêu hóa những trăn trở đó mà đã lại nhắn tin hỏi:「 Cậu còn sốt không? 」
Phương Hạo báo con số 37o8.
Sau đó, anh thoáng liếc mắt qua đồng hồ.
Sáng ngày ra mà Trần Gia Dư đã tìm anh nói chuyện thì chỉ có khả năng là hôm nay anh ấy cũng được nghỉ.
Thế nên Phương Hạo hỏi:「 Hôm nay anh không có nhiệm vụ sao? 」
Trần Gia Dư trả lời:「 Hôm nay nghỉ, tám giờ sáng mai bay đi Trịnh Châu.
Còn cậu thì sao? 」
Phương Hạo xem lịch trực của mình.
Mai anh làm ca sáng tám giờ, tuy nhiên bảy giờ còn phải họp.
Anh bèn trả lời Trần Gia Dư theo đúng thực tế.
Gần như cùng một lúc, ha người đều ý thức được một điều: Sáu rưỡi sáng không có xe tuyến, ô tô của Phương Hạo tối hôm trước vẫn còn để trên sân bay.
Lúc sau, bên Trần Gia Dư hiển thị 「 Đang nhập nội dung 」một hồi rồi anh đánh tiếng hỏi trước:「 Sớm như vậy, cậu không có xe nhỉ.
Mai tôi qua nhà đón cậu nhé? 」
Phương Hạo cảm thấy bản thân đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nếu từ chối thì càng lộ vẻ làm bộ làm tịch.
Huống hồ, anh thật sự không có xe ở đây, hai người họ cũng thật sự thuận đường đi tới cùng một chỗ.
Phương Hạo bèn bình thản nhận lời, hai người chốt thời gian.
Sáu rưỡi sáng hôm sau, Trần Gia Dư đúng giờ dừng xe trước cửa chung cư của Phương Hạo.
Anh không nhắn tin, không gọi điện, thế nhưng Phương Hạo gần như cùng lúc cầm theo tài liệu và bình nước đi xuống tầng.
Hai người họ như thể đang chấp hành nhiệm vụ bay, đều có một sự chuẩn xác ngầm không cần nói thành lời, chỉ muốn đặt hẹn theo giờ UTC chứ không phải giờ Bắc Kinh.
(Giờ UTC: hay còn gọi là giờ phối hợp quốc tế, là một chuẩn quốc tế để định vị thời gian và múi giờ hoạt động trên toàn thế giới.
UTC được sử dụng trong ngành hàng không để đảm bảo các chuyến bay đồng bộ khi di chuyển từ múi giờ này đến múi giờ khác)
Sau hơn 30 tiếng đồng hồ, Phương Hạo lại một lần nữa ngồi vào chiếc ghế phụ lái quen thuộc cùng lớp lót da nhạt màu quen thuộc.
Vừa lên, Phương Hạo đã ngửi thấy hương cà phê thoang thoảng trong khoang xe.
Tâm trạng Trần Gia Dư có vẻ khá tốt, mỉm cười chào hỏi Phương Hạo.
Phương Hạo chào: “Chào buổi sáng.” Sau đó anh ngại ngùng nói thêm: “Tính tới tính lui mà vẫn quên sáng nay có buổi họp, nếu không hôm đó tôi hẳn là đã tự lái xe về rồi.
Thật sự làm phiền anh quá.”
Trần Gia Dư đáp: “Cậu đừng khách sáo.
Dù sao tôi cũng thuận đường tới đón cậu mà.”
Trần Gia Dư xoay vô lăng rồi chỉ vào chỗ hai khay đựng cốc giữa hai ghế: “Cà phê của cậu.”
Phương Hạo nhìn xuống, là một ly cold brew size lớn, đúng loại lần nào tới Koza anh cũng gọi.
Cậu nhân viên quầy bar ở Koza phải mất hai tháng mới nhớ được thói quen gọi món của anh nhưng Trần Gia Dư thì chỉ cần hai ngày.
Phương Hạo cầm ly cà phê, cảm ơn Trần Gia Dư: “Cảm ơn anh.
Anh có lòng quá.”
Trần Gia Dư bổ sung: “Của một tiệm cà phê gần nhà tôi đấy.
Trên đường không có mấy tiệm tiện để lái xe tạt qua gọi đồ, tiệm này tôi chưa thử bao giờ, cũng không rõ mùi vị thế nào.”
Phương Hạo nhấp thử một ngụm, nhận xét: “Ngon lắm.
Đủ đắng.”
Trần Gia Dư thật ra cũng mua cho mình một ly, đặt bên cạnh ly cold brew của Phương Hạo.
Phương Hạo cúi đầu cầm ly cà phê của Trần Gia Dư lên, nhìn qua nhãn hóa đơn được in trên thân ly rồi đọc thành tiếng món nước Trần Gia Dư đã gọi: “Latte size vừa, sữa tách béo, hai shot espresso?”
“Ừm, đúng rồi.” Trần Gia Dư đáp, “Khẩu vị tôi khá tục.
Cà phê phải dùng sữa tách béo mới uống được.”
Phương Hạo nhỏ giọng nói: “Ly cà phê hôm đó tôi mua cho anh… quên không dùng sữa tách béo.”
Phương Hạo là kiểu người rất để tâm tới mọi chuyện.
Ví dụ như lần trước không nhớ được số hiệu chuyến bay của Trần Gia Dư, chỉ một vài chi tiết nhỏ nhặt cũng đủ khiến Phương Hạo ghi nhớ rất lâu.
Trước đây Trần Gia Dư không hiểu, cảm thấy Phương Hạo như thế là cứng nhắc; song giờ anh chỉ thấy đây là biểu hiện của tính nguyên tắc của cậu ấy.
Thậm chí khi ngẫm kỹ rồi, anh lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Trần Gia Dư đương nhiên cũng không để bụng chuyện kia, nhoẻn miệng cười và nói: “Sữa tách béo có lợi cho sức khỏe hơn nhưng món cậu mua ngon hơn.”
Đây cũng là lời thật lòng.
Chẳng qua rốt cuộc ngon là vì cà phê ngọt ngào hay là vì trong lòng ngọt ngào thì chỉ mình Trần Gia Dư biết.
Lúc chỉ còn tầm năm phút là tới sân bay, điện thoại Trần Gia Dư đổ chuông.
Anh đặt điện thoại trên thanh ngăn giữa hai ghế, màn hình hiển thị hai chữ “Trần Chính” lớn ở phần người gọi đến.
Trần Gia Dư chỉ liếc qua rồi lập tức tắt máy.
Thật ra bình thường Trần Gia Dư không hay từ chối cuộc gọi của bố anh.
Thế nhưng, anh biết nếu không phải có vấn đề gì lớn thì bố sẽ không tìm tới anh, một khi ông gọi tới thì sẽ là chuyện lớn, mà đặt vào thời điểm bây giờ thì đến tám, chín phần chuyện lớn này liên quan đến gia đình anh.
Vậy nên anh không muốn nhấc máy khi có mặt Phương Hạo ở đây.
Tuy nhiên, nửa phút sau, đầu bên kia lại kiên trì gọi tới một lần nữa.
Phương Hạo cũng nhìn thấy, có thể đoán được là bố Trần Gia Dư gọi, bèn chủ động bảo: “Anh nghe máy đi.”
Trần Gia Dư “ừm” một tiếng, sau đó cuộc gọi được phát thông qua bluetooth.
“Bố ạ.” Anh gọi, “Có chuyện gì gấp không bố? Con đang lái xe, trên xe có bạn.”
Giọng Trần Chính hơi khàn khàn.
Thái độ của ông cũng khác bình thường, tán gẫu mấy câu với anh: “Tới sân bay hả.
Hôm nay con có nhiệm vụ sao?”
“Dạ.
Tầm tám giờ tối nay con về.” Trần Gia Dư trả lời.
Anh không nói cụ thể bay chặng nào vì không muốn tạo cơ hội cho người bố phi công lão thành này của mình thao thao bất tuyệt, đặc biệt là khi Phương Hạo vẫn còn đang ngồi trên xe.
Trần Chính ngược lại cũng không nói tiếp chủ đề này mà đi thẳng vào chuyện chính: “Gia Dư, bố vừa nhận được điện thoại của bác sĩ bên bệnh viện, hẹn gặp mặt vào chiều thứ Sáu.
Hôm đấy con có trống lịch không? Cần báo sớm cho bọn họ.”
Quả nhiên, Trần Chính tìm anh nếu không phải vì chuyện chuyến bay thì là vì chuyện của mẹ anh, Trần Gia Dư đoán không chệch đi đâu được.
“Bố chờ chút, để con xem thử.” Trần Gia Dư nhấn phanh giảm tốc độ rồi bật xi nhan, chuyển sang làn đi chậm.
Sau đó, anh dùng một tay thao tác với điện thoại, muốn mở lịch trực trong hòm mail ra xem.
Thế nhưng vừa lái xe vừa thao tác trên chiếc màn hình bé xíu thật sự rất bất tiện, Trần Gia Dư thử mấy lần đều không thành công.
Phương Hạo khẽ hỏi: “Để tôi giúp anh?”
Trần Gia Dư cũng không từ chối: “Cậu mở hòm mail giúp tôi, sau đó dùng bính âm tìm cái tên Vương Tường ở mục người gửi.”
(Bính âm: pinyin, dùng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm từ Tiếng Trung)
Phương Hạo cầm lấy điện thoại của Trần Gia Dư, nhanh tay thao tác.
Anh đã quá quen thuộc với các loại phần mềm, chỉ mất vài giây là tìm thấy: “Lịch trực tuần ngày 21 tháng 10?” Phương Hạo cũng thấy được trong hòm mail của Trần Gia Dư có hơn mười ngàn email chưa đọc, đúng là bận trăm công nghìn việc.
Trần Gia Dư đáp: “Đúng rồi.
Cậu xem thứ Sáu…”
Phương Hạo không phải phi công nhưng tiếp xúc với phi công quanh năm suốt tháng nên đương nhiên cũng biết cách đọc lịch trực của Trần Gia Dư.
Anh lập tức đọc thành tiếng: “Thứ Sáu… ngày 25 tháng 10, chặng bay Đại Hưng Bắc Kinh đến Bạch Vân Quảng Châu.
Chặng đi xuất phát 14h30’, chặng về 1815.”
Phương Hạo đọc theo giờ UTC, tương đương với mười giờ sáng cùng bốn giờ chiều, như vậy hiển nhiên là buổi chiều không có thời gian.
Trần Gia Dư thở dài, quả nhiên không khớp lịch.
Anh nói với đầu bên kia điện thoại: “Buổi sáng thứ Sáu con phải bay tới Quảng Châu.
Để con xin đổi ca.”
“Nếu ảnh hưởng không tốt thì thôi đừng đổi.
Chúng ta hẹn sang tuần sau cũng được.” Trần Chính nghiêm nghị nói.
“Từ giờ tới thứ Sáu hẵng còn sớm, con đổi ca trước ba ngày cũng rất bình thường.
Ngược lại bác sĩ không dễ đặt lịch hẹn, gặp sớm cho chắc chắn.”
Trần Gia Dư ngại có người ngoài nên đã rất kiềm chế, chứ thật ra mỗi lần Trần Chính chỉ tay năm ngón với anh về những vấn đề liên quan tới công việc phi công là anh đều gắt gỏng vô cùng.
Trần Chính bỏ lại một câu “Thế con tự xem thế nào rồi làm đi”, sau đó cúp máy.
Trần Gia Dư cũng ngắt cuộc gọi, sau đó quay sang gọi cho người tên Vương Tường – hẳn là quản lý điều phối của bên hãng – trong mail vừa nãy để thương lượng việc đổi ca.
Anh chàng Vương Tường này rất dễ nói chuyện, chỉ trong một phút đã tìm được ca trực hôm Thứ Bảy phù hợp với Trần Gia Dư.
Anh ta báo với anh ca hôm thứ Bảy là của Nhạc Đạt Siêu và một cơ trưởng khác, chỉ cần có người chịu đổi ca là được.
Trần Gia Dư không chờ Vương Tường nói tiếp đã chủ động bảo: “Tôi biết cũng không tiện đổi ca trực trong tuần với cuối tuần cho nhau.
Để tôi nói với Đạt Siêu một tiếng, cậu ấy đồng ý thì tôi sẽ nhắn báo ông.”
Vương Tường vừa thấy lượng công việc của mình được giảm bớt thì vội vàng đồng ý.
Trần Gia Dư cảm ơn anh ta rồi bảo: “Cộng cả chuyện bên Thượng Hải, tôi lại thiếu nợ ông thêm một lần nữa rồi.
Để hôm nào gặp nhau ở hãng, tôi mời ông đi ăn nhé.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Vương Tường, Trần Gia Dư không ngừng nghỉ một giây, lập tức gọi ngay cho Nhạc Đạt Siêu.
Lúc trong máy bận, Trần Gia Dư thoáng liếc qua Phương Hạo, thấy cậu ấy đang cúi đầu giả bộ lướt điện thoại, có lẽ vì cảm thấy có chút khó xử khi phải nghe các cuộc gọi riêng tư cũng như chuyện công việc của anh.
Trần Gia Dư tính nói gì đó nhưng đúng lúc này, đầu bên kia đã nhấc máy.
Trần Gia Dư chưa cần giải thích gì nhiều, Nhạc Đạt Siêu vừa thấy là anh liền thoải mái đồng ý đổi ca.
Trần Gia Dư bèn cảm ơn cậu ta.
Anh đang tính ngắt máy thì Nhạc Đạt Siêu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi anh Gia, em hóng hớt chút chuyện được không?”
“Hóng hớt chuyện gì?” Trần Gia Dư gọi vì muốn đổi ca