Tối thứ Năm, vì hôm sau phải đến bệnh viện nên Trần Gia Dư cả đêm không được ngon giấc.
Các tình huống có thể xảy ra tựa như như những thước phim lướt qua tâm trí anh.
Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh mẹ xuyên suốt 33 năm cuộc đời lại không ngừng hiện lên trong đầu óc Trần Gia Dư.
Bố anh hiện tại đang làm gì nhỉ? Liệu có trằn trọc trong đau khổ giống anh hay đã âm thầm chấp nhận rồi?
Điều duy nhất khiến Trần Gia Dư vui vẻ hơn chút cũng như được an ủi phần nào có lẽ là phản ứng của Phương Hạo hôm anh đưa cậu ấy tới sân bay.
Anh cảm thấy mình nói đã đủ rõ rồi.
“Tôi có người mình thích rồi” lọt vào tai ai cũng là một cú bom chìm, có thể khiến sóng xô cuộn trào cả đêm.
Trần Gia Dư quẳng quả bom đó ra xong thì ở bên cạnh quan sát phản ứng của Phương Hạo.
Sau đó, trực giác anh cho thấy cũng có chút gì đó.
Theo lý mà nói, Phương Hạo không hề có phản ứng gì trước lời đó của anh: không trêu chọc, không hóng hớt cũng không hỏi han chuyện giữa anh và Khổng Hân Di.
Thế nhưng chính vì không có phản ứng, Trần Gia Dư mới thầm cảm thấy có hi vọng.
Đổi lại là mấy cậu bạn trai thẳng khác, nếu ngồi bên cạnh anh nghe được tin tức này thì kiểu gì cũng phải trêu chọc mấy câu.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng Phương Hạo không muốn tùy tiện thọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, cảm thấy như vậy là quá giới hạn.
Thế nhưng, sau hai ngày vừa rồi, kể cả những chuyện khó mở lời hơn bọn họ cũng đã tâm sự với nhau rồi, anh cảm thấy hai người không xa cách tới vậy.
Như thế, chỉ còn lại một khả năng, đó là Phương Hạo cố tình tránh né không nhắc tới chuyện này.
Cố tình không nhắc tới, chính là vì chột dạ.
Chiều thứ Sáu, Trần Gia Dư lái xe chở Trần Chính tới bệnh viện.
Cả quãng đường hai người họ không ai hỏi han ai xem tối qua đã trải qua như thế nào.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ cùng bọn họ xem một loạt hồ sơ giấy tờ và kết quả xét nghiệm.
Một đống thuật ngữ y học khiến đầu óc choáng váng nhưng kết luận cuối cùng lại rất đơn giản: Hiện tại đã đến giai đoạn cuối, bệnh nhân và người nhà hãy xem xét lựa chọn kéo dài thời gian hay lựa chọn chất lượng cuộc sống.
Duy trì tình trạng hiện tại và tiếp tục hóa trị là phương pháp điều trị phổ biến, có điều đi kèm theo đó là những tác dụng phụ tương ứng.
Cơ thể người bệnh vốn đã yếu ớt sẽ càng khó có thể chịu đựng được, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng cuộc sống, phải sống trong đau đớn.
Tào Tuệ trước đó vốn đã có phản ứng rất dữ dội với việc trị liệu, phải ở lại bệnh viện thời gian dài.
Hiện tại, với tình hình tế bào ung thư đã di căn tới hạch bạch huyết, có thể lựa chọn phương pháp điều trị bảo tồn thay vì tiếp tục hóa trị.
(Điều trị bảo tồn (conservative therapy): liệu pháp điều trị ít xâm lấn, chủ yếu sử dụng thuốc uống, xoa bóp, châm cứu, trị liệu vật lý… để giảm bớt đau đớn, nâng cao chất lượng cuộc sống cho người bệnh để người bệnh có thể sống thoải mái trong những tháng ngày còn lại)
Thật ra lời bác sĩ cũng gần giống với những gì Trần Gia Dư đã dự liệu từ tối hôm trước.
Không có kỳ tích, cũng không có may mắn.
Đặt trước mắt anh là các mẫu xét nghiệm và kết quả phân tích của mẹ anh cùng những kiến thức y khoa thực tế lạnh lẽo.
Trần Gia Dư cảm thấy có chút khó chịu, bèn lấy cớ đi vệ sinh để đứng lên, ra ngoài.
Tới cuối, Trần Chính phải đi ra, gọi Trần Gia Dư lại: “Có việc gì thì để lát xử lý.
Chúng ta vào ký tên trước đã.”
Trần Gia Dư nghe vậy thì sững người, hỏi: “Kỳ gì cơ ạ?”
Trần Chính chẳng hề nhận ra cảm xúc Trần Gia Dư đang bất ổn, chỉ cho rằng anh ra ngoài trả lời điện thoại cá nhân hoặc liên quan đến công việc.
Trần Gia Dư cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường.
Người bố có thể trò chuyện cả đêm với anh về tính năng của tàu bay 737 nhưng vào lúc này đây lại không thể đoán biết được suy nghĩ của nhau.
Trần Chính trả lời như một lẽ dĩ nhiên: “Cam kết của người nhà chấp thuận đợt trị liệu tiếp theo ấy.”
Trần Gia Dư lúc này đã rõ.
Với Trần Chính, đây vốn dĩ không phải một quyết định, hoặc có thể nói ông đã sớm đưa ra quyết định thay Tào Tuệ rồi, hoàn toàn không hề có ý để bà tham gia cùng.
Anh cảm thán trước sự khác biệt quá lớn trong suy nghĩ của hai người.
Tuy nhiên vấn đề trước mắt vẫn cần được giải quyết, vậy nên anh phản đối: “Có tiếp tục điều trị hay không cũng phải để mẹ quyết định.
Đây không phải quyết định của hai chúng ta.”
Trần Chính giữ nguyên ý kiến: “Chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục điều trị rồi.
Không cần bà ấy phải bận tâm mấy chuyện này.”
“Chính những chuyện này mới cần mẹ bận tâm.” Trần Gia Dư cũng khác với lúc thường, phản đối toàn bộ ý kiến của Trần Chính, từ đầu tới cuối đều đối chọi lại với ông, “Không mẹ bận tâm thì ai bận tâm đây? Đây vấn đề tôn trọng cuộc sống.”
Hai cha con đứng mặt đối mặt.
Trần Gia Dư cao hơn nửa cái đầu, dáng đứng thẳng tắp.
Trần Chính bị khí thế của anh áp đảo, cũng không đôi co như bình thường mà chỉ nói: “Tiếp tục sống không phải là tôn trọng sao?”
Trần Gia Dư nói: “Đấy là với bố.
“
Những lời khó nghe hơn anh không dám nói.
Nếu để anh lựa chọn, đương nhiên anh cũng sẽ lựa chọn kéo dài thời gian hơn vì anh cũng không muốn mất đi người thân.
Thế nhưng, anh biết làm như vậy sẽ là vì lòng ích kỷ của mình mà khiến mẹ phải sống trong đau khổ để thỏa mãn anh và bố có được một “gia đình trọn vẹn” giả dối.
Trần Gia Dư ngẩng đầu lên.
Rừng cây bên ngoài bệnh viện đã úa vàng.
Cơn gió thu Bắc Kinh ngày cuối tháng Mười xào xạc thổi qua những thân cây trơ trụi.
Thân cây cắt ngang bầu trời, để lại một rãnh sâu không thể nào lấp đầy.
Hồi trẻ bố anh từng cao to, anh tuấn, Trần Gia Dư thời niên thiếu luôn bị các chiến hữu của bố kêu là “sao mà giống bố đến thế”, nửa như khen ngợi, nửa lại như nguyền rủa.
Thế nhưng bọn họ giống nhau sao? Càng ngày anh càng cảm thấy không phải hai cha con anh dần đi về hai hướng khác nhau mà là anh đã lấy “không sống giống Trần Chính” làm mục tiêu sống của mình.
Cuối cùng, Trần Chính không tranh cãi được với anh.
Trần Gia Dư không phải người chấp nhất, trước giờ anh luôn tìm cách vẹn cả đôi đường, chưa từng khăng khăng theo ý mình.
Thế nhưng trong chuyện này, anh nhất quyết phải nghe theo Tào Tuệ, không cho cơ hội thương lượng.
Hai cha con họ về tới nhà, từ tốn thông báo tình hình với Tào Tuệ.
Tào Tuệ lại là người bình thản chấp nhận nhất trong số bọn họ.
Bà chỉ bảo “Thật ra tôi cũng đã sớm tính tới chuyện này rồi”, còn an ủi ngược lại Trần Chính và Trần Gia Dư.
Vì những tin tức trong dự liệu này, tâm trạng Trần Gia Dư rất tồi tệ.
Anh có chút hối hận vì đã đổi ca với Nhạc Đạt Siêu.
Anh chỉ muốn thứ Bảy này nằm ở nhà xem phim hài cùng Tào Tuệ hoặc đi đánh chén một bữa cùng bạn bè.
Trần Gia Dư lấy điện thoại ra rồi ngồi lướt vu vơ.
Bỗng, anh sực nhớ tới chuyện gì đó, bèn tìm bài viết từ một tài khoản chính thức, sau đó vào mục danh bạ trong Wechat, lướt xuống mấy trang và gửi tin qua cho ai đó.
Lúc nhận được tin nhắn của Trần Gia Dư, Phương Hạo mới đi chạy bộ về.
Chẳng mấy khi anh vừa không phải đi trực, vừa không cần cân bằng lại tình trạng rối loạn giờ giấc do ca đêm, bèn chạy cuốc dài hơn một chút.
Nhiệt độ mùa thu là dễ chịu nhất.
Phương Hạo chạy được hai tiếng, cảm thấy cả người sảng khoái, đang mong mau chóng tắm rửa để gột sạch mọi mệt mỏi.
Anh cầm điện thoại lên xem, là một đường link dẫn tới tài khoản chính thức của trang Dianping, trong đó viết 「 Chương trình giảm giá mừng khai trương nhà hàng Thái Sơn, giảm giá 15% toàn menu tới ngày 31 tháng 10 」.
Theo sau đó là tin nhắn của Trần Gia Dư:「 Mấy ngày giảm giá cuối, cậu muốn đi không? 」
Ban đầu Phương Hạo rất ngạc nhiên, không ngờ Trần Gia Dư bảo để hôm khác đi ăn là có ý đó thật.
Chuyện muốn tới nhà hàng món Thái Sơn đó, Phương Hạo chỉ nhắc trước mặt Trần Gia Dư đúng một lần hôm đi ăn tối cùng Phương Thịnh Kiệt.
Hôm ấy vì Phương Thịnh Kiệt ở Quảng Đông một thời gian dài đã quá ngán món ăn Quảng Đông nên mấy người họ cuối cùng tới Xuyên Thành Hương dùng bữa.
Không ngờ Trần Gia Dư còn nhớ tới tận bây giờ.
Về mọi chuyện liên quan tới Trần Gia Dư cũng như những gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ, Phương Hạo tự thấy bản thân đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Dù thế nào thì đối phương cũng chưa từng nói rõ là thích anh, nếu chỉ vì để tránh né sự hiểu nhầm mà anh thẳng thừng từ chối lời mời của Trần Gia Dư thì có hơi tự mình đa tình.
Vậy nên, Phương Hạo chọn áp dụng phương pháp thô sơ nhất, đó là quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, mọi sự cứ thuận theo tự nhiên.
Dẫu sao, theo Phương Hạo đoán thì Trần Gia Dư tuyệt đối sẽ không thẳng thắn như Lang Phong.
Phương Hạo bèn nhắn tin trả lời:「 Được.
Hôm nào anh rảnh? 」
Trần Gia Dư chỉ muốn lái xe tới Đại Hưng ngay bây giờ để ăn bữa cơm này.
Cảm xúc của anh cần được giải phóng mà anh cũng cần chuyển dời tâm trí mình sang một chuyện khác.
Song, tới cuối, Trần Gia Dư vẫn kìm lại được.
Anh so lịch làm việc với Phương Hạo rồi hẹn cậu ấy vào tối thứ Hai sau ca trực.
Não bộ Trần Gia Dư trong lúc đó cũng hoạt động hết công suất.
Anh tính kỹ rồi.
Phương Hạo trực ca sáng sẽ không lái xe, như vậy anh có thể chở cậu ấy về sau bữa ăn.
Tới thứ Hai, Phương Hạo biết Trần Gia Dư bay chuyến nào, niềm nở chào đón anh ấy về tới Bắc Kinh trên tần số Tiếp cận: “Air China 1332, radar nhận dạng tốt, giảm và giữ độ cao 5000.”
Trần Gia Dư rất hợp tác, ngoan ngoãn tuân thủ phương thức bay.
Anh nhìn qua màn hình radar TCAS, thấy có tàu bay của hãng Hải Nam ở độ cao 4200 trong phạm vi 7 hải lý phía trước.
Trần Gia Dư tính toán thử thì thấy khoảng cách theo phương ngang rất gần.
Vậy nên anh tham khảo khoảng cách giãn cách 15 hải lý theo khuyến nghị của khu vực kiểm soát tiếp cận rồi tự quyết định giảm tốc độ từ 300 xuống 250 hải lý.
Phương Hạo vừa định cấp huấn lệnh yêu cầu giảm tốc độ xuống 250 thì đã thấy Trần Gia Dư điều chỉnh tốc độ đảm bảo giãn cách như thể có thần giao cách cảm.
Hiện tại cũng ít tàu bay, Phương Hạo bèn hòi: “Sao lần này anh bay về muộn vậy?” Phương Hạo biết lịch trực của Trần Gia Dư.
Mà kể cả không biết thì nếu muốn, anh cũng tra được thời gian cất, hạ cánh.
Trần Gia Dư