Đế Tân cực kỳ giống một tra nam miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ.
Tô Đát trầm mặc, nàng thật sự không biết Đế Tân còn có thiên phú về mặt này.
“Thiếp thân cảm thấy hiện tại rất tốt.”
Tô Đát quay đầu đi nhìn cả vườn đầy hoa, nàng cảm thấy đôi khi trốn tránh vấn đề, cũng là một loại phương thức giải quyết.
Đang lúc thời điểm nàng chuẩn bị xuất thần, đột nhiên phát hiện hoa viên có chút không thích hợp.
Tô Đát vội vàng đi đến giữa bụi hoa, ngay cả Đế Tân ở bên cạnh nàng cũng đành phải đi theo.
“Sao nó lại ở chỗ này?”
Tô Đát mở to hai mắt, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Đây là thứ gì? Người tới, người mau tới!”
Đế Tân đi theo Tô Đát, nhìn thấy thứ trong bụi hoa, bị khiếp sợ.
“Đại vương, chớ có kinh hoảng, đây chỉ là một loài chim.”
Tô Đát không nghĩ Đế Tân sẽ đi theo nàng gần như vậy, tròng mắt vừa chuyển, vội vàng nói.
“Đại vương có lẽ không biết, quê nhà thiếp thân có một truyền thuyết, ở sâu trong rừng có một đôi chim gọi là chim liền cánh¹, hai con cùng bay mới có thể bay cao, chỉ có tình nhân mới có thể nhìn thấy.”
Tô Đát nói như vậy cũng không sai, trong sách Nhĩ Nhã đích xác gọi man man là chim liền cánh, tên là Kiêm Kiêm.
[1] Người ta gọi loại chim này là Tỵ Dực Điểu (chim liền cánh).
Sách Nhĩ Nhã chép: Chim Kiêm giống chim le le, lông màu xanh, chỉ có một cánh và một mắt, thường ở phương Nam.
Mỗi khi muốn bay, con trống, con mái kết thành một cặp với nhau thì hai con mới bay được.
Chim này gọi là Tỷ Dực Điểu, cũng gọi là Kiêm Kiêm.
Chẳng qua theo Sơn Hải Tây Thứ Kinh, man man là loài chim không có điềm lành, vừa thấy ắt sẽ có lũ lụt.
Nhất kỳ quái chính là, Tô Đát nhìn thấy lại là một con man man, mà không một đôi.
Man man đều xuất hiện có đôi có cặp, một con thế này đến tột cùng là như thế nào?
“Con chim này nhất định là cảm giác được một mảnh tâm ý của cô với mỹ nhân, bởi vậy mới xuất hiện trước mặt mỹ nhân.”
Đế Tân nghe thấy Tô Đát nói như vậy, cũng không hề hoài nghi.
“Đại vương, thiếp thân muốn nuôi con chim này.”
Tô Đát cũng không dễ dàng thả con man man này rời đi, rốt cuộc khi nó xuất hiện, thật sự kỳ quái.
“Mỹ nhân muốn dưỡng thì dưỡng.”
Đế Tân gật đầu, hắn cảm thấy con chim này chính là để chứng minh tâm ý của hắn đối với Tô Đát.
Tô Đát mím môi, chung quy nàng vẫn phải thu thập cục diện rối rắm cho Thương triều.
Dù cho Tô Đát quyết tâm không muốn quản Đế Tân, cũng không muốn liên quan đến Đế Tân, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn lê dân bá tánh gặp tai hoạ gặp nạn.
Người tu đạo là vì thương sinh, vì lê dân.
Chỉ có làm việc thiện, tích cóp công đức, đạo sĩ mới có thể tu tiên thành công.
Tô Đát nhìn man man, cũng không có tâm tư tiếp tục dạo hoa viên, nàng còn phải đuổi Đế Tân đi.
“Đại vương, thời gian không còn sớm, ngài vẫn nên đi trước xử lý chính vụ, thiếp thân ôm chim liền cánh này về phòng nhìn một cái.”
Tô Đát nghĩ, mọi người đều là động vật, hẳn là có thể giao tiếp với nhau.
“Mỹ nhân đi thôi, buổi tối cô lại đến thăm mỹ nhân.”
Đế Tân làm một quân chủ một quốc gia đương nhiên cũng có chính sự, không có khả năng thật sự suốt ngày ở cùng Tô Đát.
Sau khi Tô Đát chờ Đế Tân đi rồi, mới ôm man man từ bụi hoa ra.
Man man chỉ có một con cũng giống như chim chủ có một cánh nên cũng không đẹp, thậm chí có thể nói là xấu.
Đại khái ngửi thấy hương vị hồ ly trên người Tô Đát, man man vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Đát, một chút cũng không dám động.
Rốt cuộc chịu sự áp chế của giống loài, đối với loài chim mà nói, cơ bản hồ ly chính là tầng cao nhất của chuỗi thức ăn.
Tô Đát trở lại phòng, cho tất cả người ra ngoài, lúc này mới buông man man xuống.
Bởi vì một con man man nên không có biện pháp rời đi, cho nên Tô Đát cũng không hạ cấm chế.
“Vì sao ngươi xuất hiện ở chỗ này, bạn lữ của ngươi đâu?”
Tô Đát cau mày, nàng không thể xác định man man có nghe hiểu lời nàng nói hay không, rốt cuộc nàng không phải Đát Kỷ chân chính, cũng không quá hiểu biết yêu thú.
Nhưng đáng giá cao hứng chính là, man man này linh trí đã khai thông.
“Ta cũng không biết vì sao, vừa mắt đã xuất hiện ở trong bụi hoa.
Tộc man man chúng ta đã có nhiều thế hệ không ra khỏi Sùng Ngô Sơn, một khi xuất hiện, thiên hạ sẽ xuất hiện lũ lụt.
Mà ta, lại không phải sinh ra ở